Chương 429 “Tôi…
Lúc này Lý Diệu liền đứng dậy định tặng cho.
anh một chai rượu này.
Nhưng là, lại có một bàn tay bất ngỡ đặt lên vai anh ta.
Bàn tay kia chứa đựng sức mạnh kinh người đang gắt gao ấn anh ta xuống.
Làm anh ta không có cách nào đứng lên từ.
trên ghế sô pha đượ!
c “Cậu thiếu niên này, đừng có hấp tấp dễ xúc động như vậy, nếu không sẽ bị thương đấy!”
‘Vũ Hoàng Minh nhấn tắt tàn thuốc trong tay.
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị người khác đây ra.
Có ba chàng trai và hai cô gái bước vào.
“Bọn tôi không tới muộn chứ?”
Trong đó,chàng trai đứng giữa nhìn thoáng qua Trần Uyền cùng Lục Đình đang hát mà nỡ nụ cười.
Sau đó thanh niên này lại nhìn về phía sô pha đang có Vũ Hoàng Minh cùng Lý Diệu ngồi.
Vì vậy mà lại sững sờ, tên này là ai!2 Bọn họ dường như không quen biết nha!
“Mọi người tới rồi! Lại đây ngồi đi!”
Trần Uyển thấy thế liền lôi kéo Lục Đình hướng tới ghế so pha đi tới.
* Người này là bạn của Lục Đình, Vũ Hoàng Minh”
“Hoàng Minh, đây là các bạn của tôi, Tiểu Hắc, Đại Chùy, Ly Miêu, Hoa Hoa, cùng với Tây Hài”
Vũ Hoàng Minh buông lòng bàn tay ra, nhìn về phía mọi người mìm cười.
Tuy vậy nhưng mấy người kia cũng không có.
quá nhiều hứng thú đối với anh.
Trái lại bọn họ lại rất tôn trọng Lý.
“Anh Lý, anh gần đây thế nào?”
Lý Diệu vừa mới bị Vũ Hoàng Minh dạy dỗ, bàn tay kia khiến bà vai anh ta đau nhức, vì vậy sắc mặt âm trầm luôn không tốt.
Anh ta nhìn thoáng qua Vũ Hoàng Minh đang ngồi bên cạnh Lục Đình, hai tay nắm chặt lại.
“Đến, chúng ta cùng nhau uống rượu đi!”
Trần Uyền nhận thấy bầu không khí có chút không đúng liền vội vàng rủ mọi người cùng nhau uống rượu.
Dù sao thì Trần Uyển cô cũng nhìn ra được,bọn họ đối với Vũ Hoàng Minh hình như không được hoan nghênh cho lắm!
“Nếu không chúng ta đi về trước!?”
Lục Đình nhìn mấy người kia đang tụ tập chơi cùng một chỗ, lại nhìn Vũ Hoàng Minh đang ngồi một mình ð một bên, cô có chút không đành lòng!
Dù sao cũng là cô đưa anh đến đây, nhất định cũng phải mang người trỡ về.
“Không có việc gì!”
Vũ Hoàng Minh lắc đầu, sau đó nhìn chiếc micro đang đặt bên cạnh rồi đưa tay cẩm lên.
Nghĩ lại, có vẻ như anh đã thật nhiều năm rồi không có ca hát…
Kể từ lúc anh còn học đại học, mấy người bạn cùng phòng của anh rất thích gọi anh đi cùng.
Nhưng là sau khi nhập ngũ, anh chưa bao.
giờ đứng trước mặt người khác mà hát lại những ca khúc đó.
Anh bấm chọn một bài ca kinh điền từ rất lâu trước kia “Nhân sinh ð nơi nào không gặp lại”
Giai điệu quen thuộc ngay lập tức vang lên quanh quần bên tai.
Khoảnh khắc tiếng nhạc cổ điển vang lên, tất cả mọi người có mặt đều ngây ngần cả người.
“Ha ha hai”
“Ca khúc này là từ thời đại nào vậy, thế mà vẫn có người thích loại nhạc cũ rích này!?”
“Trời đi! Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi còn tường là một lão già tám mưới tuổi đang ca hát đấy!”
Mấy nam nhân bên người Lý Diệu cười nhạo.
một tiếng, trên mặt lại đầy vẻ khinh thường.
Ngay cả Lục Đình cùng Trần Uyển cũng đỏ.
mặt thẹn thùng.
Bây giờ có rất ít người nghe mấy cái ca khúc.
thời này!
Ngoại trừ một số người thuộc thế hệ ông của họ còn nghe ra,thì đến cả cha mẹ của bọn họ cũng không thèm nghe thể loại nhạc này.
Hơn nữa, bài hát này không phải là nên được hát bằng giọng nữ sao!?
‘Vũ Hoàng Minh chỉ cười nhẹ, sau đó chậm rãi mờ miệng: “Theo sóng, theo gió phiêu lãng, theo cơn sóng của cuộc đời…”
Giọng hát đang vang lên trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người kể cả Lục Đình đều sững SỜ.
Giọng hát này quả thực quá tuyệt vời!!
Chất giọng kia mạnh mẽ còn mang theo cảm giác từ tính, làm cho bọn họ phải tìm từ để diễn tả nó.
Đây vốn là bài hát cũ của vài chục năm về trước. Nhưng là bây giờ được nghe lại vẫn khiến lòng người xao động!
So với những ca khúc được yêu thích của bọn họ hiện tại, thì ca khúc này hay hơn không biết bao nhiêu lần!
Không một ai nói chuyện, trong im lặng chỉ còn tồn tại giọng hát của Vũ Hoàng Minh vang vọng toàn bộ không gian của căn phòng bao này.
Thậm chí khi giọng hát này truyền đến bên ngoài còn thu hút được không ít người.
Mấy người họ là muốn đến nhìn xem, là nam thần nào có thể đem bài hát này hát được hay đến như vậy!
Khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị của cảm xúc…