Chương 443: Ngày mùng ba tháng giêng.
8 giờ sáng, Vũ Hoàng Minh đã chuẩn bị xong xuôi.
“Sắp xuất phát hà?”
Mộc Thương ngồi ở cửa quán cơm hút thuốc, nhìn Vũ Hoàng Minh từ đầu đến chân, cưỡi hỏi.
“Lão Mộc, ông không đi cùng cháu à?”
Vũ Hoàng Minh hơi kinh ngạc, chả lẽ lão không định đi cùng mình?
“Tôi không đi với cậu được. Lát nữa tôi mới đi”
Hình như ông còn việc cần làm nên không thể đồng hành cùng Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh không nói thêm nữa. Anh cung kính khom người hướng về phía Mộc Thương, sau đó xoay người rời khỏi cái ngõ nhỏ.
‘Vũ Hoàng Minh rời đi rồi thì Mộc Thương mới đứng dậy đi vào quán cơm.
Từ cái bàn thấp ở quán, ông lấy ra một chiếc hộp không biết có tuổi thọ bao nhiêu năm rồi.
Hộp gỗ bị tro bụi phủ kín, vừa nhìn là biết đã rất nhiều năm chưa được mỡ ra.
“Mấy ông bạn già, lâu rồi không gặp. Các.
ông có khỏe không?”
“Vất và cho các ông đi theo tôi nhiều năm như vậy. Giờ phút này là lúc đề các ông tòa sáng.
rực rỡ.”
Hai tròng mắt vần đục của Mộc Thương hiện lên một vệt sáng. Ông lấy giẻ lau đi tro bụi trên mặt hộp, sau đó cống hộp gỗ trên lưng và bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, Vũ Hoàng Minh đang ngồi trên xe taxi đi đến bến đò Thiên Sơn.
Lộ trình kéo dài gần 40 phút, anh cuối cùng cũng đến lối vào bến đò Thiên Sơn.
Cơ mà ở lối vào có ai đó đang ngăn cản dòng người đến.
Những người này đều là du khách, họ cũng chỉ muốn xem qua tiết mục tế Hà Thần mà thôi.
Trước kia không có người ngăn cản bọn họ đi vào, trái lại còn rất chào đón du khách.
Nhưng nay đã khác xưa. Tất cả mọi người bị những gã đàn ông lực lưỡng chặn lại bên ngoài.
“Tại sao không cho chúng tôi vào?”
“Trước đây đâu có mấy quy định này. Mấy người đừng có mà quá đáng”
“Tôi sẽ tung chuyện này lên mạng, cho cả nước chứng kiến sự tệ hại của các người.”
Nhiều du khách phẫn nộ lên tiếng, thậm chí có không ít người cảm điện thoại quay video.
Nhưng những gã đàn ông lực lưỡng kia vẫn bất động như cánh cửa sắt, cương quyết không cho ai tiến vào.
Vũ Hoàng Minh nhăn mày, mấy gã này có chức vụ gï?
Sao dám đứng chắn lối vào, họ không sợ sẽ khiến nhiều người tức giận sao?
Anh thấy thậm chí đã có người rút di động gọi cho đội tuần tra.
Có điều cũng chẳng ăn thua, đội tuần tra biết tin nhưng có vẻ không quan tâm đến việc này.
Vào lúc cơn tức giận của mọi người đang lên tới đình điểm thì một người đàn ông trung niên ‘thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mặc áo khoác màu.
xám đi đến.
“Mọi người xin hãy im lặng một chút. Nghe tôi nói một câu.”
Người đàn ông trung niên chắp hai tay ra đằng sau lưng, nhìn thẳng vào mọi người.
‘Vừa dứt lời thì mọi người ở đây đều trật tự.
Vũ Hoàng Minh nhìn người đàn ông trung niên này, về mặt anh tối lại Người này là cao thủ nội kình.
“Hoạt động tế Hà Thần năm nay do công ty tôi nhận thầu, các loại chỉ phí đều do công ty tôi gánh vác. Chỗ ngồi trong buổi tế thì có hạn mà số khách mời lại quá đông, xin các du khách vui lòng quay trở lại.”
Một câu này của anh ta làm cho tất cả mọi người ngậm miệng.
Bọn họ biết, nơi này có khả năng được nhận thầu.
‘Đướng nhiên, các khoản chỉ phí sẽ rất cao.
Để nhận thầu chỗ này, công ty ông ta phải tiêu tốn không ít tiền.
‘Vé vào cửa cũng không mua mà lại muốn đi vào thì cũng quá kỳ cục rồi.
“Các anh không thể châm chước sao?
Chúng tôi chỉ vào xem một chút thôi.”
Có người trong đám đông lên tiếng.
Nhiều người nghe tin đồn mà kéo đến. Hiện tại không thể đi vào thì thực sự thất vọng vô.
cùng.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Ngại quá, không thể được. Xin mọi người hãy trở về đị”
Nghe vậy, mọi người đều biết không thể trông mong gì được, chỉ có thể thờ dài mà bỏ đi.
Trong nháy mắt, môt bô phân đã rời khỏi.