CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI

Chương 466: Mất khống chế

Thế nhưng, sao cô ta lại Vũ Hoàng Minh thực sự khó có thể tường tượng, một người phụ nữ đã chết, tại sao lại có.

thể nói chuyện bên tai mình như: Ánh mắt của anh vẫn còn nhìn chằm chằm viên ngọc vàng trong tay bộ hài cốt kia, hít sâu một hơi.

“Hoàng Minh, còn cả ba người các cậu nưa.”

“Lão già này ở đây nói trước một câu, vật này đối với tôi có tác dụng rất lớn, tất cả tôi đều sẽ lấy đi.”

Sắc mặt của mấy người Hoàng Hải thay đổi, ‘thứ này đối với bọn họ cũng có tác dụng rất lớn.

Nếu như bị Mộc Thương cẩm đi thì bọn họ.

phải làm sao?

“Lão Thương, thứ này có thể mượn dùng trước một thời gian không?”

“Gần đây long mạch của nhà họ Hoàng tôi bị người ta chém một đường, cần địa long châu khôi phục, mất một thời gian thôi, chờ mọi việc xong xuôi, tôi nhất định sẽ trà lại.”

Vừa nói, Hoàng Hài vừa cung kính khom người với Mộc Thương.

Long mạch của gia tộc bị người ta cố hết sức thay đồi.

Vốn gia tộc bọn họ là Long sư gi: tộc, nhưng thừ đoạn cải biến của người kia quả thực chưa từng nghe thấy.

Nếu như không phải trường bổi trong gia tộc đang áp chế, chỉ sợ nhà họ Hoàng đã xảy ra chuyện lớn.

Sắc mặt Mộc Thương trầm xuống, nhíu mày.

Ông ta đã đi tới bước cuối cùng rồi, chỉ cần thành công thì địa long châu cũng không có tác dụng gì với ông nữa.

Cho nên, bây giờ ông cần dùng địa long châu này gấp.

Chờ ông ta thăng cấp thì cho dù không có địa long châu, ông ta vẫn có thể giúp Hoàng Hải vượt qua lần này.

“Thế này đi, tôi lấy đồ đi trước, chỡ qua một ‘thỡi gian ngắn, tôi sẽ đích thân đưa về.”

‘Yên tâm đi, từ trước tới nay tôi nói được làm được.”

Nói xong, Mộc Thương liển nhảy lên, rơi xuống bên cạnh bộ hài cốt.

Có điều, rí khoảnh đất chỉ có vậy, một cước của ông ta lập tức đạp vỡ đầu của bộ hài cốt.

Xoạt xoạt!

Âm thanh lanh lảnh quanh quần trước mặt mấy người Vũ Hoàng Minh.

Người chết là lớn, cho dù có vì bảo vật thì cũng không được như vậy.

Có điều, lão Thương lại rất coi trọng viên ngọc vàng kia.

“Cầm lấy nó!”

Lúc này, trong đầu Vũ Hoàng Minh lại lần nữa truyền đến giọng nói kia.

“Không ổn!”

Trong chớp mắt, Vũ Hoàng Minh cảm giác cả người mình bắt đầu bị khống chế.

“Lão Thương, tránh ra!”

Anh bay vọt lên, nhấc một chân hung hăng đá về phía Mộc Thương.

Hành động đột ngột này khiến cho đám người Đông Hoàng Hải đều ngần ra.

Chuyện gì thế này?

Sao cậu trai này lại ra tay với lão Mộc?

Mộc Thương nhướn mày, tên nhóc này làm sao vậy?

Đối mặt với sự tấn công của Vũ Hoàng Minh, ông ta liền đưa tay chộp được mắt cá chân anh, dùng sức hất lên, ném lại về phía đám người Đông Hoàng Hải.

Nhưng mà ông ta chủ quan rồi.

‘Vốn cho rằng, thực lực của mình cao hơn Vũ Hoàng Minh nhiều, dựa vào thực lực của anh vốn không thể làm tồn thương được ông ta.

Nhưng, một cước của đối phương lại mạnh mẽ đá trúng ngực ông ta Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, liên bị Vũ Hoàng Minh một cướp đạp ra ngoài.

Rắm!

Cơ thể Mộc Thương hung hăng đập vào.

vách đá, trong nháy mắt, vách đá nóng bỏng thiêu áo của ông ta thành một lỗ hồng lớn.

“Hoàng Minh, cậu làm gì vệ Gương mặt ông ta trở nên lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Minh.

Uy lực của một cước vừa rồi kia, vậy mà lại ngang sức với ông ta.

Trên người tên nhóc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Lão Thương, cháu… cháu không thể khống chế nồi cơ thể mình.”

“Các người mau đi đi, tôi cảm giác.

Lời còn chưa nói xong, Vũ Hoàng Minh chỉ có thể trớ mắt nhìn bàn tay mình nắm chặt lấy viên ngọc vàng kia.

Xoẹt Nhiệt độ nóng hồi trong nháy mắt thiêu đốt thành một vết tích màu đen trong tay anh.

Rầm!

Một luồng lực mạnh mẽ thoát ra từ trên người anh.

Sắc mặt Mộc Thương đột ngột thay đồi: Đi mau”

Không nói hai lời lập tức tóm lấy đám người Đông Hoàng Hải, phi nước đại chạy ra ngoài sơn động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi