Chương 475: Xích mích trên xe buýt Trên xe buýt.
Quý bà kia ngồi sụp xuống đất, ôm lấy mũi bàn chân.
“Ai?”
“Là đồ của đứa nhà quê nào vậy?”
“Đứng ra đây cho tôi!”
“Bồi thường tiền đi!”
Quý bà vừa mắng vừa hô dâu, các hành khách trên xe buýt nghe được thì nhíu mày.
Mặc dù bọn khôn thích ngửi mùi này, nhưng nhịn một chút là được.
Dù sao mọi người cũng không dễ dàng gì, huống chỉ là một cô gái của đang đi học.
“Di ơi, xin lỗi, là của cháu.”
Tần Nguyệt Nhi đứng lên khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt đấy áy này đố quý bà kia lên.
Quý bà đứng dậy rồi thì dùng sức hất tay Tần Nguyệt Nhi ra.
“Thì ra là tên nhà quê này!”
“Sao, nếu tôi không nói thì có phải không chịu thừa nhận không?”
“Có biết đôi giày của tôi đắt cố nào không?
Hơn một trăm triệu đấy, thu nhập một năm trong nhà của cô có thể mua nồi đôi giày này không?”
Quý bà chỉ vào mặt Tần Nguyệt Nhi, tức giận mắng.
Hành động này khiến Vũ Hoàng Minh nhướn mày, phẩm chất của người này sao mà kém thế?
Xe buýt cũng không phải của bà ta, bà ta ð đây chỉ chò cái gï?
“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, chúng tôi sẽ xuống bến tiếp theo.”
Tần Nguyệt Nhi cúi thấp đầu, không ngừng xin lỗi quý bà kia.
Sắc mặt người chung quanh đều khó coi, nói một hai câu là xong, mắng mỏ khó nghe đổi với một cô gái còn đang đi học như vậy làm gì?
“Xin lỗi có tác dụng à?”
“Tôi cho cô biết, chân của tôi bị đau, không cần thận còn sẽ dẫn tới tàn tật! Hôm nay cô mà không bồi thường cho tôi mười lăm triệu thì đừng hòng đi”
Quý bà vênh váo nói, khiến cho Vũ Hoàng Minh phải đứng dậy khỏi ghế.
“Nguyệt Nhi, để anh.”
Anh nhẹ nhàng kéo Tần Nguyệt Nhi ra sau lưng, đứng trước mặt quý bà kia.
“Tôi là anh trai của cô ấy, có vấn đề gì sao?”
‘Vũ Hoàng Minh cau mày nhìn người phụ nữ trước mặt.
‘Vừa hay!”
“Cậu nói xem phải làm sao đi, đồ của cậu làm chân tôi đau, còn suýt chút nữa làm hỏng giày của tôi”
Quý bà khoanh hai tay trước ngực, rất ra dáng ta đây là lớn.
Hai tên nhà quê từ nông thôn tới, cà người bốc mùi cá chết làm cho bà ta cực kỳ khó chịu.
Nếu không phải thấy bọn họ cũng đáng thường, ít nhất bà ta cũng phải đồi bồi thường ba mươi triệu mới thôi.
“Thật sao?”
“Vậy tôi xin hỏi một chút, đồ của tôi làm phiền bà sao?”
“Xe buýt này là của bà à? Dựa vào cái gì mà không cho tôi lên? Nếu bà cảm thấy chật chị mùi khó ngửi thì tự mình lái xe đi!”
“Tôi còn muốn nói mùi nước hoa trên người bà khiến tôi buồn nôn mắc ói, bà tính bồi thường cho tôi thế nào?”
“Bà đá đồ của tôi, bà có biết thứ đó là đồ gia truyền của nhà tôi không? Biết quý giá cỡ nào không? Bà đá vỡ rồi, cho dù có táng gia bại sản thì liệu bà có đền nổi không?”
Mỗi câu mỗi chữ giống như từng nhát búa hung hăng đập vào đầu quý bà kia.
Trực tiếp gõ đến nỗi đầu bà ta trở nên ong ong.
“Nói hay lắm!”
Hành khách trên xe bỗng cất lời tán thường.
“Đúng đấy, xe buýt này cũng đâu phải của bà, dựa vào cái gì mà không cho người ta để đồ?”
“Có bản lĩnh thì tự lái xe đi! Ngồi xe buýt làm gia”
Người trên xe anh một câu tôi một câu, nói cho quý bà kia phải đỏ mặt tía tai.
Bà ta tức đến run người, chỉ vào mặt Vũ Hoàng Minh nhưng không thốt lên được câu mắng.
Tẩn Nguyệt Nhi trốn sau lưng Vũ Hoàng Minh mỡ to mắt nhìn.
Cô không ng anh Giang còn có bản lĩnh này.