“Hả?”
“Xin hỏi cậu Vũ Hoàng Minh, ý cậu là sao?” Kirock làm bộ như cái gì cũng không biết, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh.
Nhưng mà, Mộ Dung Anh Nguyên ở phía sau lại thay đổi sắc mặt.
Lời nói của đối phương như vậy, hình như đã phát hiện ra thủ đoạn của bọn họ rồi.
“Giả ngu sao?”
“Không sao” Vũ Hoàng minh mỉm cười, nếu đã không thừa nhận, vậy tôi sẽ đến bóc trần bộ mặt thật của mấy người.
"Ông Quân, nhờ ông dẫn người đi phá trận của bọn chúng!” Liễu Quân sớm đã tức đến sôi ruột, không cần Vũ Hoàng Minh nói, ông ta cũng sẽ làm.
Không nói hai lời, lập tức tập hợp tám đội quân, phân tán ra tám vị trí khác nhau.
Mà khi Mộ Dung Anh Nguyên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rốt cuộc cũng trầm xuống.
“Giáo chủ, hình như bọn họ đã phát hiện có trận pháp” Lần này, trận pháp mà ông ta bố trí là trận pháp gia trì chứ không phải là sát trận.
Nếu như đối phương phá hủy trận pháp, bọn họ có nguy cơ sẽ thua trận.
Mặc dù cơ hội thắng của đối phương không lớn, nhưng...!cũng không thể chắc chắn rằng đối phương sẽ không có thủ đoạn gì.
Kirock nghe xong, mặt biến sắc.
Nhìn bọn người Liễu Quân đang muốn rời đi, lúc này hét lớn một tiếng: “Dừng lại!”
Vũ Hoàng Minh đốt một điếu thuốc, lẳng lặng đứng một bên: “Làm sao, ngài Kirock? Gấp rồi ha?"
Đoàn người Liễu Quận hoàn toàn không để lời của Kirock vào tai, nhanh chóng chạy như bay về các phương hướng khác.
Vũ Hoàng Minh bật cười một tiếng, chẳng thèm ngó tới Elvis.
Nếu nói như vậy, anh có thể dễ dàng lợi dụng lỗ hổng của quy tắc.
“Ngài Elvis, nếu nói như vậy, tôi cũng phải phân tích một chút.”
“Lúc thi đấu cũng không quy định thời gian của một trận đấu, cho nên tôi có quyền chờ bọn họ trở về rồi mới cử người ra sân”
“Nếu như ngài quyết định trận này chúng tôi thua, vậy tôi có thể lên đài thi đấu hay không?”
“Những người bên kia cũng chưa từng nói, một người chỉ có thể đánh một trận, đúng không?”
Lời vừa nói ra, phía Kirock cũng thay đổi sắc mặt.
Trước đó hình như chúng ta cũng chưa có giao ước rằng một người chỉ được đánh một trận..