CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI



Tương tự, bọn họ cũng chỉ có một cơ hội ra trận duy nhất.

Nếu không thể giết chết kẻ địch trong một chiều, bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết.

“Tôi có một quyển sách cổ, có thể trong thời gian ngắn hội tụ nguyên khí của một người tại một chỗ, một đòn tiêu diệt”
Bọn họ chỉ có một cơ hội xuất thủ, không thể giết đối phương thì bọn họ cũng chỉ còn đường chết”
Lời nói của Liễu Quân rất nghiêm trọng, biện pháp này rất cực đoan.

Dùng hết tất cả nguyên khí, chẳng khác nào một thư sinh tay trói gà không chặt.


Dưới tình huống đó, bọn họ chỉ có thể chờ chết.

Vũ Hoàng Minh cũng im lặng, không ai muốn chết, cũng không có ai tự nguyện giao tính mạng của mình vào tay người khác.

Cho dù là anh cũng không có quyền khiến cho các tướng sĩ phải đồng ý với điều kiện này.

“Tôi đi hỏi bọn họ đã”
Vũ Hoàng Minh đi đến, nhìn thấy mười ba người còn lại.

“Trận chiến tiếp theo của các cậu sẽ rất khó khăn, có thể sẽ phải chết, các cậu có sợ không?”
"Sợ ư?”
“Anh Minh, anh xem thường chúng tôi hay sao?”
“Từ khi gia nhập quân thủ thành, chúng ta đã xem thường sinh mạng rồi.


“Bị chặt đầu, chẳng qua chỉ là một vết sẹo lớn thôi.

Cùng lắm thì mười tám năm sau lại thành một người hảo hán”
Một người đàn ông dáng vẻ lương thiện cười nói, dáng người to lớn cũng không khiến người khác cảm thấy áp lực, ngược lại trông rất có văn hóa.


“Đúng vậy anh Minh” “Chúng ta đã cho đầu vào ống quần từ sớm, anh nói xem chúng tôi có giống sợ chết hay không? Ha ha ha
Mọi người nghe thấy vậy đều cười.

Tuy nhiên tiếng cười có phần bị thương.

“Yên tâm, nếu mấy người hi sinh, tôi sẽ chăm sóc tốt cho người thân của mọi người”
“Lưu Lê, cậu đến đây trước.


Vũ Hoàng Minh hít một hơi sâu, chỉ vào người đàn ông vừa nói chuyện.

Lưu Lê đi đến trước mặt Vũ Hoàng Minh, thi lễ.

“Anh Minh”
“Một cơ hội sống ở trước mắt cậu”
“Tôi có thể khiến cho cậu bùng nổ sức mạnh công kích trong một lần, thế nhưng cậu chỉ có một cơ hội công kích.

Nếu không giết chết đối phương, cậu nhất định phải chết, cậu có đồng ý thử không?”
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh nghiêm trọng, mắt nhìn chằm chằm Lưu Lê.


Lưu Lê trầm mặc một lúc, hiền lành sờ sờ ót, nói: “Anh Minh, nếu tôi bùng nổ công kích trong một lần, sẽ mạnh hơn so với một lần toàn lực công kích của tôi hay sao?”
Không chờ Vũ Hoàng Minh mở miệng, Liễu Quân đã tiến đến.

Lúc Liễu Quần buông bả vai cậu ta ra, miệng phun ra một làn khí đục.

“Nhỡ kỹ, cậu chỉ có một cơ hội duy nhất” “Nhất định phải nắm chắc”
“Đánh úp hắn, một kích phải giết”
Lưu Lê hít sâu một hơi.

“Rõ”.

Sau đó cầm theo đạo của mình kiên định bước đến trung tâm chiến trường.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi