Chương 70: Vương Hoàng Thụy “Cô còn muốn làm gì nữa?”
Khuôn mặt thanh tú của Tô Thanh Trúc trầm xuống, giọng điệu có phần không thân thiện.
Nếu không phải đang ở công ty, cô nhất định sẽ cho cô ta một cái bạt tai.
Thật là quá đáng lắm rồi.
“Tôi chỉ muốn nói với cô một câu, cô muốn kết hôn với thằng nghèo kiết xác họ Vũ kia là chuyện không thể được!”
Nói xong, Tô Thanh Mai cười lạnh một tiếng rồi lắc lư cái eo mỏng manh rời đi.
Còn Tô Thanh Trúc thì đứng yên tại chỗ, rất lâu cũng chưa hoàn hồn lại được.
Một lúc lâu sau, cô mới hít vào một hơi thật sâu. quav về văn phòng của mình.
Lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Vương Hoàng Thụy.
Sau khi chuông điện thoại vang lên vài tiếng, cuối cùng cũng chuyền đến một giọng người đàn ông.
“Thanh Trúc, lâu rồi không gặp.”
Vương Hoàng Thụy tràn đầy sức hút, khi nghe thấy giọng nói này, cục tức trong lòng của Tô Thanh Trúc cũng nguôi ngoai đi chút đi.
Chỉ là, cô vẫn không quên duy trì khoảng cách với Vương Hoàng Thụy.
Bây giờ bản thân cô, đã là mẹ của một đứa trẻ.
“Vương Hoàng Thụy, lâu rồi không gặp, trước đây công ty của em và công ty của anh vẫn còn một bản hợp đồng chưa ký tên, không biết hiện tại anh có thời gian không, mình bàn chuyện có được không?”
Vương Hoàng Thụy ở đâu dây bên kia im lặng mấy giây.
Sau đó mới nói: “Được chứ, hiện tại anh đang ăn cơm ở nhà hàng Hằng Hoa, nếu em có thời gian thì có thể qua đây nói chuyện.”
Sau khi Tô Thanh Trúc suy nghĩ: “Dạ được, vậy giờ em chạy qua đó.”
Cúp điện thoại, Tô Thanh Trúc hít sâu một hơi.
Chỉ là đi bàn công chuyện thôi mà, giữ khoảng cách là được.
Cô đứng dậy chỉnh lý lại trang phục của bản thân, sau đó mới rời đi.
Trong biệt thự.
Vũ Hoàng Minh mới khe khẽ từ trong phòng của Dâu Tây đi ra.
“Nhóc con này cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên đi nhà trẻ rồi, ngày mai bàn bạc với Thanh Trúc một chút, cho Dâu Tây đi nhà trẻ.”
Quay lại phòng khách, Vũ Hoàng Minh lấy điếu thuốc lá trên trong hộp giấy rồi châm lửa.
Hút sâu một hơi, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Hải Long một cuộc điện thoại.
“Cậu Minh.”
Giọng nói có phần thô bạo của Trương Hải Long vọng lại từ đầu dây bên kia.
“Chuyện tôi bảo anh điều tra cậu đã tra ra chưa?”
Nếu như người nhà họ Ngô đã muốn báo thù, vậy bản thân mình cũng không cần cho bọn họ cơ hội sống tiếp nữa.
“Đã tra ra, vừa rồi mới nhận được tin tức, cha con nhà họ Ngô đang ăn cơm cùng một ông chủ công ty nào đó ở nhà hàng Hằng “
Hoa.
“Lái xe qua đây đón tôi.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh bèn cúp điện thoại.
Sau đó rời khỏi phòng khách, đi đến bên ngoài biệt thự.
Búng ngón tay.
Ngay lập tức, từ những ngóc ngách khác nhau chạy ra bốn người.
“Cậu Minh!”
Bốn người đứng trước mặt Vũ Hoàng Minh, khom người hành lễ.
“Ừm, tôi có chuyện cần ra ngoài một chuyến, bảo vệ tốt Dâu Tây, nếu phát hiện có người lạ có hành vi bất thường, giết không cần hỏi!”
Giọng nói của Vũ Hoàng Minh lạnh lùng hơn mọi khi.
Chuyện lần trước xảy ra, anh cũng không dám đảm bảo sẽ không còn ai ra tay với Dâu Tây.
Mấy người này, qua đây chính là để bảo vệ cho Dâu Tây.
“Dạ vâng!”
“Đi đi.”
Anh xua tay, những người này mạnh ai nấy tản ra, ẩn mình ở những góc khuất khác nhau.
Người bình thường, vốn dĩ là không thể nào thấy trong những góc khuất đó có người đang ẩn mình.
Không bao lâu, một chiếc xe địa hình dừng trước cổng biệt thự.
Trương Hải Long từ trên xe bước xuống, khơm người hành lễ: “Cậu Minh”
Vũ Hoàng Minh khẽ gật đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia băng giá.
“Đi thôi. đi đến nhà hàng Hằng Hoa.”