Chương 9 Tại bệnh viện.
Tầng ba.
“Cho hỏi, phòng làm việc của bác sĩ Trần Hạo Đức ở đâu vậy.”
Vũ Hoàng Minh đến trước quầy tiếp tân, lên tiếng hỏi.
Nữ y tá tò mò nhìn anh, người này sao lại kỳ lạ như vậy?
Đi khám bệnh, còn đem theo mặt nạ.
Còn nữa, lại còn khá đẹp trai.
“Phòng làm việc của bác sĩ Lưu ở bên đó, phòng thứ ba”
Nữ y tá đưa tay ra chỉ về hướng bên tay trái.
“Cảm ơn”
Vũ Hoàng Minh quay người đi về hướng y tá vừa mới chỉ.
Hơn mười giây sau, đã đến phòng khám của Trần Hạo Đức.
Lúc này, trong phòng khám không có người đang khám bệnh.
Trần Hạo Đức đang ngồi trên ghế, nhàm chán nghịch điện thoại.
Thấy có người vào, lúc này mới đặt điện thoại xuống.
Chỉ là, khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đeo mặt nạ, liền ngây ra.
Đây là ai?
Còn đeo một chiếc mặt nạ đến khám bệnh?
Đầu óc có vấn đề à.
“Khoa thần kinh ở tầng bốn, ra khỏi cửa rẽ trái”
Trần Hạo Đức không vui nói.
Ai ngờ, Vũ Hoàng Minh không hề rời đi, ngược lại còn đóng cửa lại, còn khóa trái.
Trần Hạo Đức nhíu mày: “Anh này, anh đang làm gì vậy?”
Vũ Hoàng Minh không hề mở miệng, chỉ yên lặng đi đến ngồi xuống trước mặt Trần Hạo Đức.
“Tôi có tâm bệnh, mong bác sĩ Lưu giúp tôi xem xem”
Trân Hạo Đức ngây người, sau đó nói:” Có triệu chứng không khỏe gì không? Hay là có chuyện buồn phiền gì”
“Đều có.”
Vũ Hoàng Minh nói như vậy, Trần Hạo Đức càng nghi ngờ hơn.
Người này rốt cuộc là có bệnh thật hay giả bệnh đây?
Xem ra, có chút bất thường.
“Anh nói ra xem”
‘Vũ Hoàng Minh chậm rãi nói:” Ba năm trước, con gái tôi vì một trận sốt nhỏ, đi khám bệnh, kết quả lúc ra viện, lại phát hiện bị bệnh máu trắng, tôi không biết đây là chuyện gì nữa”
“Bây giờ, con gái tôi nằm trong phòng theo dõi đặc biệt, thoi thóp, tôi không biết nên làm thế nào. Bác sĩ Lưu, anh nói xem, tôi nên làm sao.
đây?”
Trần Hạo Đức chỉ nhíu mày, luôn cảm thấy câu chuyện của người đàn ông này, rất quen, có điều cũng không nghĩ nhiều.
“Bệnh này, có chút nghiêm trọng, có điều không phải là không có cách chữa trị, chỉ cần tìm được tủy thích hợp tiến hành ghép tủy là tốt rồi”
“Nhưng, bệnh này, là bị người khác cố tình chích tế bào ung thư máu vào người, mới dẫn đến con gái tôi mắc phải căn bệnh này”
Ngữ khí của Vũ Hoàng Minh dần trở nên lạnh lùng.
€ó chút sát ý, ẩn chứa trong không khí.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trần Hạo Đức liền thay đổi.
Khó trách vừa nấy cảm thấy quen thuộ!
c Bởi vì, nguồn gốc của chuyện này là do anh gây ra mà.
Anh ta lập tức đứng bật dậy, trong mắt mang theo sự kinh hoàng nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Cậu…cậu là ai, cậu sao lại biết chuyện này?”
Chuyện này, ngoài anh ta và người đó ra, không ai biết cả.
Hơn nữa, chuyện này nếu như bị cảnh sát phát hiện, là tội ngồi tù đó.
Anh ta không muốn cả tiền đồ tươi sáng trước mắt của mình cứ như vậy bị hủy hoại.
Nhưng người đàn ông trước mắt này, nói những lời đó, giống như là đã đích thân trải qua vậy.
Sao có thể như vậy?
“Tôi là bố của đứa bé đó!”
Nghe vậy, Trần Hạo Đức liền lùi về sau một bước.
Chỉ vào Vũ Hoàng Minh run rẩy nói:”
Cậu…cậu là người năm đó…”
Vũ Hoàng Minh chầm chầm đứng lên, khẽ cười.
“Đúng vậy, anh cuối cùng cũng nhớ lại rồi, tôi còn tưởng, anh quên rồi chứ”
Trần Hạo Đức nghe vậy, sắc mặt trắng bệch ngồi sụp xuống ghế.
“Không thể nào! Cậu sao có thể còn sống chứ?”
Anh ta nhớ rõ ràng, năm đó người đó nói với mình, sẽ không có ai gây phiền phúc cho mình, cũng không cần lo lắng người đó sẽ quay lại.
Bởi vì, anh ta đã tìm người xử lí gọn gàng tên đó rồi.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại chính là người đàn ông cùng Tô Thanh Trúc sinh ra đứa trẻ năm đó.
Phải biết là, người đàn ông đó là người trong quân đội.
Bây giờ quay lại, ít nhất cũng là một quan chức cao cấp!
Đây không phải người mà một bác sĩ như anh †a, có thể chọc vào được.
“Tôi còn sống, anh rất bất ngờ đúng không?”
Vũ Hoàng Minh cười, sau đó ngữ khí bỗng nhiên lạnh lùng!
“Anh có biết, con gái tôi bây giờ nằm trên giường bệnh, đau đớn vô cùng!Người ba ruột như tôi, đau đớn thế nào! Con bé ba năm trước, chẳng qua chỉ là đứa trẻ mới có ba tuổi!”
“Đứa bé ba tuổi, anh cũng ra tay cho được?”
“Trần Hạo Đức, đến cái tên này anh cũng không xứng Từng câu từng chữ, giống như con dao điên cuồng khắc sâu vào trong tim Trần Hạo Đức.
Thấy Vũ Hoàng Minh từng bước ép lại gần, Trần Hạo Đức vô cùng hoảng sợ.
“Cậu…cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, đây là bệnh viện đó, đừng có làm bừal”
“Cho dù cậu là quan chức cấp cao, dám giết người ở đây, cũng là tội lớn, không trốn tội được đâu: Trần Hạo Đức nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ vàng trên mặt Vũ Hoàng Minh, trong mắt đầy sự hoảng sợ.
“Hahahal”
“Quan chức cấp cao?”
“Đến tư cách xách giày cho tôi cũng không có.
Một tiếng cười lạnh lùng, phá vỡ mọi hoang tưởng của Trần Hạo Đức.
Anh ta tưởng rằng, Vũ Hoàng Minh giỏi đến mức nào, cũng chẳng qua chỉ là một quan chức cấp cao mà thôi.
Nhưng bây giờ nghe vậy, quan chức cấp cao.
cũng không có tư cách xách giày cho cậu ta?
Cậu ta rốt cuộc, là cấp bậc gì?
“Cứ cho là…”
Lời chưa nói xong, Vũ Hoàng Minh đã đấm một đấm lên mặt anh ta.
Một chiếc bạt tay nặng nề, đã làm gấy răng của anh ta.
“Nói đi, ai cho anh lá gan đó, dám đối với con gái tôi như vậy”
Hai mắt Vũ Hoàng Minh lạnh lùng như băng nhìn Trần Hạo Đức, trong mắt anh, đây đã là một người chết.
Cho dù là ông trời có sập xuống, cũng không cứu được anh ta.
„ “Cậu…cậu dám!
Trần Hạo Đức trong miệng toàn là máu, ánh mắt càng sợ hãi.
Xông ra ngoài cửa hét lớn: “Cứu mạng với! Có người muốn giết người, cứu mạng với!”
Vừa hét xong, Vũ Hoàng Minh đã bóp lấy cổ anh ta.
“Sức chịu đựng của tôi có hạn, cho anh một cơ hội nói chuyện nữa, nếu không…”
“Đùng Tay trái đưa lên, mạnh mẽ bắn một cái vào chân ghế.
Một góc trên ghế trong chốc lát nổ tung, mạt vụn rơi đầy đất.
“Tôi tin xương cốt của anh không cứng như chiếc ghế này đâu”
Hai mắt Trần Hạo Đức trợn tròn, mặt đỏ bừng, anh ta đã không thể nói thành lời.
“Nghĩ kĩ chưa?”
Vũ Hoàng Minh hỏi lần nữa.
Trần Hạo Đức không nhìn được gật đầu.
Thấy anh ta gật đầu, lúc này mới buông tay ra.
“Khụ khụ khụ!”
Liên tục ho mấy tiếng, Trần Hạo Đức mới lấy lại sức.
“Là…là cậu ba nhà họ Ngô, Ngô Viêm bảo tôi làm vậy! Vi rút ung thư máu, cũng là cậu ta cho tôi”
Cậu ba nhà họ Ngô?
Ngô Viêm?
Trong mắt Vũ Hoàng Minh xoẹt qua sự lạnh lùng chết chóc.
Tốt lắm, rất tốt!
Dám ra tay với con gái của anh, thật sự là giỏi lắm.
Có điều…
Ánh mắt Vũ Hoàng Mình rơi trên người Trần Hạo Đức.
“Cho anh một cơ hội nói lời trăn trối.”
Trần Hạo Đức nhất thời trợn tròn mắt: ” Cậu muốn giết tôi?”
“Không phải là muốn, mà anh bắt buộc phải chết”
Giọng nói của Vũ Hoàng Minh lạnh lùng, giống như tảng băng nghìn năm vậy.
Người dám động đến con gái mình, đều phải chết.
“Cậu dám, đây là bệnh viện đó! Cậu nếu như dám ra tay, không đến mười phút cậu sẽ bị người của đồn cảnh sát bắt thôi: Trần Hạo Đức không tin, Vũ Hoàng Minh thật sự dám ra tay giết mình ở đây.
“Vậy sao?”
Vũ Hoàng Minh cười.
Đúng vào lúc này, chiếc cốc đặt trên bàn bắt đầu rung lên.
Giống như là động đất vậy, truyền khắp bốn phía.
Vũ Hoàng Minh để lộ ra ý cười sâu xa: “Đến chưa?”