Khi rời khỏi phòng, tôi nhận thấy cửa các phòng khác hơi mở, và qua những khoảng trống... tôi nhìn thấy Ánh Mắt Chằm Chằm?
Wa... Một hành lang đầy những Ánh Mắt Chằm Chằm? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chẳng lẽ quán trọ này hiện đang mở dịch vụ Ánh Mắt Chằm Chằm Buổi Sáng sao?! Tôi có thể biết phí đăng ký hàng tháng là bao nhiêu không?! Không, tôi vẫn ổn dù có hợp đồng dài hạn 1 năm, thậm chí là 3 năm!! Dù sao thì, hãy chào đón họ ngay từ đầu nhé?
「Chào buổi sáng? Tớ đoán vậy? Và chuyện gì thế?」
「「「「Chào buổi sáng! Tối qua vui vẻ nhỉ(*BANG*)」」」」
Tất cả các cánh cửa đều đóng lại cùng một lúc. Hừmm, có vẻ như họ đã nhận ra rồi ha?
Nhưng tại sao? Lớp Trưởng Thiết Giáp-san vẫn không thể phát ra giọng nói của mình một cách chính xác, nên âm thanh nhỏ tạo ra rất yếu ớt. Vâng, những tiếng rên đó cũng vậy. Chưa hết, tại sao? K-Không thể nào, có lẽ nào tất cả các cô gái đều đang nhìn lén bằng 『Nguy Hiểm Cảm Tri』?! Họ không thể nhìn hay nghe thấy chúng tôi, nhưng họ có thể đọc được sự hiện diện bằng một kỹ năng... Này! Đó là vi phạm quyền riêng tư! Đ-Đó là vi phạm cách ứng xử! Tôi cũng có 『Rajingan』 nhưng tôi không dùng nó để nhìn trộm mấy cậu trong bồn tắm nhé! Phải, tôi đã phải chịu đựng đau khổ suốt thời gian qua đó nhé?
Chà, dù sao thì đó cũng là điều hiển nhiên vì chúng tôi sẽ rời khỏi cùng một phòng mà? Không phải là tôi có ý định giấu nó đâu? Nhưng tôi sẽ rất, rất bối rối nếu phải giải thích tình hình hiện tại.
Hiện tại, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san không muốn hủy bỏ Thuần Hóa. Nhỏ hoàn toàn phản đối điều đó. Và cuối cùng, có vẻ như nhỏ chỉ là người hầu chứ không phải bạn gái của tôi... Nhưng không phải nhỏ làm vậy vì muốn là hầu gái của tôi sao? Tôi nghe thấy em ấy nói với giọng yếu ớt 『Yêu anh』, thực sự đấy!!
Mặc dù vậy, nhỏ vẫn tiếp tục nói về sự khác biệt về địa vị và vị trí hay gì đó, mà địa vị thì liên quan gì chứ? Tôi là một NEET thất nghiệp, khép kín và em ấy vẫn là Nữ Đế Mê Cung. Đúng vậy, dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, không phải ai đó cũng có thể bị Thuần Hóa đâu?
Nhưng dù vậy, em ấy dường như vẫn khăng khăng đòi làm vợ lẽ? Đến bây giờ tôi còn chưa có bạn gái mà, vậy tại sao tôi lại có người yêu trước?! Nhưng có vẻ như em ấy muốn ở bên cạnh tôi mãi mãi, hay đúng hơn là phục vụ cho đến chết...?
Chà, vì em ấy có vấn đề khi nói chuyện nên chúng tôi cũng có vấn đề khi thảo luận về vấn đề này, nên cuối cùng, chúng tôi không đi đến giải pháp nào cả. Vì vậy, không có cách nào để giải thích tình hình?
Chà, nếu nhỏ muốn ở bên tôi mãi mãi thì tôi không nghĩ chi tiết đó quan trọng đến vậy. Mặc dù chúng có ý nghĩa rất lớn đối với hình ảnh của tôi trước công chúng. Đúng vậy, Điểm Tình Cảm của tôi với người khác giới chắc chắn đã giáng một đòn chí mạng! Điều đó tôi có thể nói chắc chắn bởi vì ngay cả tôi cũng đã bị thương nặng khi nghe điều đó, đặc biệt là phần 『Không phải bạn gái』 là một đòn chí mạng, và quá mức cần thiết, về cơ bản là một cú đá đến mức chết người!!
Chà, tôi thấy vui nên cũng không phản đối. Tôi thực sự rất thích nó đến nỗi tôi thậm chí không có một chút phản đối nào! Ừm, và cuối cùng cũng bị mắng.
Vì mọi người đang nhìn chằm chằm với ánh mắt trách móc nên Lớp Trưởng Thiết Giáp-san cũng gặp rắc rối, bồn chồn vì xấu hổ. Bây giờ chúng ta có vấn đề bắt nạt mới à? Đối với tôi, đó là một điều bí ẩn làm thế nào mà thậm chí có thể bắt nạt được cựu Hoàng Đế mạnh nhất hầm ngục, tôi hầu như chưa bao giờ nghe nói về người bị bắt nạt thường xuyên và tình cờ đánh đập những kẻ bắt nạt họ? Nhưng ở dị giới, người bị bắt nạt lại sử dụng kiếm? Tôi có cảm giác như lũ Ota cũng sẽ như vậy... Nhưng tôi vẫn định bắt nạt họ á?
Hay nói đúng hơn là bầu không khí trong phòng ăn nặng nề quá! Nhưng bữa sáng là bữa sáng! Việc đãi họ một bữa ăn cá nướng như một biện pháp đối phó với những cái nhìn chằm chằm lạnh lùng dường như đã cướp đi sự bình tĩnh của họ để nhìn chằm chằm vào chúng tôi như thế. Rốt cuộc thì đó là cá nướng và cơm với nước tương. Người ta nói rằng ngày nay giới trẻ không còn hứng thú với việc ăn cơm nữa, nhưng trên thế giới này, họ đang ăn cơm một cách thèm thuồng. Lúc này, tôi cũng muốn một ít miso...
Suy cho cùng, những người bạn cùng lớp của tôi, những người kiếm tiền hàng ngày trong hầm ngục, có rất nhiều tiền mặt, điều này cho phép tôi kiếm tiền hàng ngày từ việc bán thực phẩm. Vì tôi đang mua thực phẩm nên tôi có rất nhiều và giá thành thấp. Và nếu tôi nấu ăn bằng ma pháp 『Chiếm Hữu Thuật』 tôi có thể dễ dàng làm nhiều phần cùng lúc mà không gặp vấn đề gì. Và vâng, tôi đang tính phí quá mức.
「Vậy nên anh nghĩ đến việc quay trở lại hầm ngục, em có muốn đi cùng không? Em có thể ở lại nếu không muốn á? Ý anh là, chắc em không có nhiều kỷ niệm đẹp về nơi đó phải không? Và cầu thang dài đến mức khó chịu luôn á?」
Tôi đề nghị nhỏ có thể ở lại, nhưng đúng như dự đoán, em ấy quyết định đi cùng tôi. Tôi không nghĩ bóng tối đó sẽ xuất hiện nữa, nhưng có một điều tôi phải xác nhận. Nếu mọi chuyện không như ý muốn, tôi có thể gửi Lớp Trưởng Thiết Giáp-san về một mình.
・
・
・
Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đang nhìn chằm chằm vào lối vào đại hầm ngục với ánh mắt lạnh lùng? Tôi rất tin tưởng vào tác phẩm này, chẳng lẽ nhỏ thích nó sao?
「Chà, vì điểm truy cập là cầu thang nên cuối cùng nó lại đi vào vực sâu như thế này? Em không nghĩ lối vào cầu thang trông hoành tráng này chỉ dần dần mở rộng khi ta tiếp tục đi xuống thực sự rất đẹp sao?」
Hừmm? Sự tiếp nhận không tích cực lắm. Câu trả lời là nhìn chằm chằm một lần nữa? Vậy tùy tiện tu sửa có tốt không? Nhưng nó chỉ mới là Tầng 1 thôi, có ổn không? Còn nhiều nữa á? Kiệt tác của tôi ở dưới Tầng 100 lận á?
Đi xuống Tầng 30, nơi giờ đã vắng bóng quái vật, tôi thăm dò các tầng thấp hơn bằng kỹ năng Thượng Nguy Hiểm Cảm Tri. Và không có gì cả?
「Anh nghe nói quái vật vẫn còn ở các tầng từ 30 đến 46... Nhưng chẳng có gì cả?」
(Gật đầu, Gật đầu)
Tìm kiếm khắp các tầng dưới bằng Thượng Nguy Hiểm Cảm Tri không thu được gì, vậy là ai đó đã giết hết rồi à? Chà, các mạo hiểm giả sẽ đến đây để kiếm tiền, nên điều đó cũng không có gì lạ, và vì tôi đến để lấy rương kho báu nên việc không có quái vật cũng không phải là vấn đề.
Một căn phòng ẩn ở Tầng 30 có một cái rương. Bên trong chúng tôi tìm thấy 『Huân Chương Chức Nghiệp - [UP Đặc Điểm Chức Nghiệp]』, và cả hai chúng tôi đều thất nghiệp! Nó có làm tăng đặc điểm thất nghiệp cụ thể của chúng tôi không? Đó rốt cuộc là đặc điểm gì?! Một số loại thúc đẩy sự lười biếng? Không sao đâu, đi xuống thôi.
Một cái khác ở trên Tầng 36. Có vẻ như những căn phòng ẩn phần lớn vẫn chưa được khám phá. Chúng tôi cũng tìm thấy một số rương kho báu bên ngoài những căn phòng ẩn, nhưng chúng chỉ chứa thuốc và những vật phẩm tiêu hao khác chứ không hề có vật phẩm quý hiếm nào cả. Đúng như tôi nghĩ, thứ chúng tôi cần là những căn phòng ẩn như mọi khi, căn phòng ở Tầng 36 không có bẫy hay ổ khóa. Mở rương tôi nhìn thấy 『Nhẫn Quỷ: [Thống Trị Quỷ (3)]』... Tôi đã giết hết bọn chúng rồi mà!
Theo kịch bản, tôi đoán chiếc nhẫn này được cho là dùng để thống trị Kiếm Chủ và để nó chiến đấu trong những trận chiến sau này! Đó là một điềm báo... CHO MỘT SỰ KIỆN ĐÃ KẾT THÚC!!! Flag đã bị gãy trước khi điềm báo rồi, không thích thì đừng đánh rơi nó nhé!!!