Nguyên tắc hướng dẫn. Những hướng dẫn cơ bản, chỉ ra những hành động nào nên được thực hiện, theo những quan điểm nào, tìm kiếm những kết quả như thế nào.
Nhìn thế nào đi nữa, tôi vẫn thiếu tiền. Nếu tôi không làm gì đó, tôi thậm chí sẽ không có đủ tiền để trả tiền trọ. Tôi đang tìm kiếm tiền. Nghiêm túc đấy.
「Và thế là tớ đang nghĩ tới việc đi tới một mê cung? Một hầm ngục? Có vẻ như các chuyến tham quan hầm ngục mang lại khá nhiều lợi nhuận, nên tớ nghĩ mình sẽ kiếm được chút tiền khi tham quan á?」
「Một mê cung? Một hầm ngục? Ý cậu là nơi mà mọi người đang cố gắng tiêu diệt càng nhiều quái vật càng tốt để ít nhất bằng cách nào đó giảm được số lượng của chúng? Ở đâu ra nơi nào trên thế giới này lại có một hầm ngục thú vị đến vậy để cậu có thể kiếm tiền khi tham quan hả?」
Chà, số lượng quái vật sẽ giảm đi nếu chỉ có tôi ở bên trong, và tôi cũng có một người hoàn toàn có khả năng tự mình tiêu diệt nó? Tôi không làm việc chăm chỉ sao?
Và cuối cùng nhỏ cũng đã ra ngoài, nên tôi muốn cho em ấy thấy thế giới? Ý tôi là, tôi cũng không thấy gì ngoài thị trấn và khu rừng.
Vâng, điều quan trọng là mở rộng tầm nhìn của mình. Rốt cuộc thì, chúng tôi thậm chí còn không xuất bản nhật ký du lịch. Hay thực ra, chẳng phải những thứ như 『Nhật ký du lịch vùng biên giới xa xôi』 nghe khá hay sao?!
「Vì thế? Cậu có định phá đảo nó như Đại Mê Cung không?」
Tôi sẽ không nói rằng tôi 『Đã phá đảo』 Đại Mê Cung đâu? Đúng hơn là bước sai một bước và ngã xuống tận đáy á? Mấy cậu thực sự có thể gọi đó là 『Phá đảo』 không?
Dù có thể thì cũng chỉ là leo lên cầu thang, từng bước một. Nhắc mới nhớ, cầu thang ở đó dài quá!!
「Không, chỉ cần vào trong, dạo quanh đến điểm chúng ta có thể đến an toàn, kiếm tiền và quay trở lại? Đại loại vậy á?」
「 「 「Có phải hầm ngục là nơi mà cậu có thể an toàn đi loanh quanh, kiếm tiền và về nhà không?」」」 「Tớ nhớ mình gần như sắp chết ở đó luôn á?」
Chà, đó là bởi vì mấy cậu không tính đến giới hạn an toàn. Vì không có khái niệm về quản lý rủi ro nên xém chết... Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng không nói thành tiếng... Dù vậy, họ vẫn trừng mắt nhìn tôi vì lý do gì đó? Nhìn chằm chằm thực sự thích đến vậy á? Ừm, tôi đoán là tôi nên ngậm miệng lại.
「Tớ đã tra tấn những tên Ota đến mức ói ỉa, và hóa ra có khá nhiều hầm ngục ở đây và ở đó? Và giờ không còn quái vật nào trong rừng nữa á?」
「Ừm, có vẻ như vậy. Chỉ vì cậu đã tiêu diệt hết quái vật trong rừng mà giờ cậu định phá hủy hầm ngục á? Và tại sao cậu lại vô tình tra tấn lũ Ota thế!!!」
Chà, không có nguồn thu nhập nào khác? Mỗi ngày chỉ được họ chu cấp 50.000 ere tiền tiêu vặt? Việc nhân cách hóa lòng tham nổi giận vì đòi tăng tiền tiêu vặt có được không?
「Tra tấn? Đừng nói những điều khủng khiếp như vậy. Vì tớ chưa đốt cháy đầu họ nên cả bọn chỉ trò chuyện một chút thôi á? Chỉ là một cuộc trò chuyện thân thiện thôi á?」
「 「 「Cậu chính là người đã nói rằng cậu đã tra tấn họ! Và cậu không thể gọi đó là trò chuyện 『thân thiện』 trong khi cậu đang cố đốt cháy đầu họ nhé!」」」
Nhưng chúng không cháy mà? Đó là một thất bại khác. Bởi vì tôi đã bán cho họ 『Huân Chương Chức Nghiệp - [UP Đặc Điểm Chức Nghiệp]』, nên khả năng của Hộ Vệ đã được tăng cường. Ý tôi là, ngay cả Thiên Thạch cũng chưa đủ. Mặc dù tôi đã ném liên tiếp 16 quả. Đúng như mong đợi về Chức Nghiệp Cheat. Cậu ta nên xin lỗi những người thất nghiệp!
「Vì vậy, sau bữa sáng, tớ sẽ đi thẩm định hầm ngục mới xây gần ngôi làng ở hạ lưu.」
「 「 「Hầm ngục mới xây? Nó thực sự là một hầm ngục mới, nhưng có vẻ như nó không được rao bán đâu nhé?」」」
「Hở? Hầm ngục là gì? Cậu ấy có thể thẩm định nó không?」