Ngày 37 - Buổi Sáng, Cổ Mê Cung, Bên Ngoài
Lối vào ở Tầng 1... Hay đúng hơn là lối ra. Vượt qua nó cuối cùng chúng tôi cũng đến được mặt đất. Ánh sáng chói mắt nhưng tôi chắc chắn mọi người đều mỉm cười chào đón nó.
Dường như bên ngoài mặt trời vừa ló dạng báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Cuối cùng, một ngày mới tất cả chúng tôi cùng nhau chào đón.
「Cuối cùng chúng ta cũng đã ra bên ngoài! Cuộc tẩu thoát tuyệt vời! Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi!」
Haruka-kun cũng vui mừng khôn xiết khi thoát khỏi mê cung sau cả tuần ở đó. Nhưng không hề có một chút ảo tưởng hay sự tinh tế nào trong việc này. Cậu ấy đã ép mình tới đây. Đó không phải là một cuộc trốn thoát vĩ đại mà là một cuộc đại tàn sát. Cậu ấy leo lên từ tầng sâu nhất trong khi giết chết mọi kẻ địch cản đường mình nhỉ? Ngoại trừ 『Bên ngoài』, tất cả những gì cậu ấy nói đều sai hết á? Ngoài ra, ai đã tạo ra tiền sảnh mà chúng tôi vừa đi qua?
Một đám đông khổng lồ đang chờ đợi bên ngoài? Họ có vẻ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi?
Những mạo hiểm giả từ bang hội. Bao gồm cả những cô gái ở quầy lễ tân và thậm chí cả Chủ Hội. Và họ có vô số vật tư.
Họ có lo lắng cho chúng tôi không? Chủ Hội, Hakies-san lao tới chỗ chúng tôi, đẩy những mạo hiểm giả khác ra.
「Mọi người ổn chứ? Chúng tôi có Phục Hồi Sư ở đây. Có bao nhiêu người bị thương thế?......?!」
Và nhìn thấy Haruka-kun, ông ấy mặc dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn ép cậu ấy trả lời.
「......Haruka-kun? HỞ?! Không phải cậu đã rơi xuống tầng sâu nhất rồi sao? Cậu có ổn không?」
「? Tôi ổn không à? Tôi đã leo trở lại kể từ khi tôi bị ngã á? Chẳng phải tôi sẽ không thể nói rằng tôi không ổn nếu tôi đã quay về sao? Chắc vậy?」
Chủ Hội bối rối. Ông ấy là một người nghiêm túc nên cuối cùng ông ấy đã cố gắng hiểu những lời của Haruka-kun, và do đó, não ông ấy suy sụp, không thể hiểu được chúng. Chúng ta không nên cố hiểu những lời nói của Haruka-kun. Suy cho cùng thì bản thân Haruka-kun cũng là một sinh vật khó hiểu. Điều tệ nhất là lời nói của cậu ấy không phải là sai, nhưng dù sao thì cũng không thể nắm bắt được ý nghĩa.
Những mạo hiểm giả tụ tập để giải cứu cũng đang nhìn chúng tôi với vẻ hoang mang.
Rốt cuộc thì, ngay cả chúng tôi cũng gặp rắc rối với lời giải thích. Chúng tôi hiểu những gì Haruka-kun nói, nhưng chúng tôi đang gặp khó khăn trong việc giải thích vấn đề này. Ý thức chung của chúng tôi từ chối lời nói của cậu ấy. Nếu chúng tôi chấp nhận điều này, cả ý thức chung và não của chúng tôi sẽ trở nên kỳ lạ, do đó, sự từ chối sẽ xảy ra. Đó là lý do tại sao chúng tôi không thể giải thích điều này. Không một ai trong chúng tôi.
「Lâu rồi không gặp? Hay đúng hơn là rất vui được gặp mọi người? Thật ra thì tại sao không có ai nhìn tôi vậy?」
Những mạo hiểm giả chú ý đến Haruka-kun đều quay đầu 90 độ. Một số người trong số họ thậm chí còn làm quá hơn và có thể bị thương ở cổ. Ư ư, đó là một âm thanh đáng sợ... Việc chạm mắt với Haruka có lẽ đã trở thành một chấn thương lớn.
「Đây là bắt nạt! Họ đang phớt lờ tôi! Không, họ coi thường tôi! Đang bắt nạt tôi! Tẩy chay tôi!... (Cứ tiếp tục như vậy)」
Haruka-kun phàn nàn, nhưng phần 『Tẩy chay』 không còn ý nghĩa gì nữa. Chúng ta hãy bỏ qua cậu ấy. Xem xét việc cậu ấy đã đi được bao xa với danh sách ngôn từ của mình thì có lẽ nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Bang Hội đang xây dựng một căn cứ để hỗ trợ chúng tôi có thể tiếp tế, nghỉ ngơi và tiếp tục cuộc chiến với quái vật dưới lòng đất để đoàn tụ với Haruka-kun ở các tầng thấp nhất. Mọi người tập trung ở đây vì điều đó. Vì lợi ích của chúng tôi.
Tuy nhiên, chính người rơi vào đó lại phàn nàn. Mặc dù tại thời điểm này, điều đó thật khó hiểu đến mức tôi không chắc liệu cậu ấy có còn phàn nàn hay không?...... Hãy mặc kệ cậu ấy đi.
Tôi đã giải thích tình hình trong khả năng tốt nhất của mình.
Những gì chúng tôi biết đã xảy ra.
Tôi chắc chắn nó sẽ khiến mọi người bối rối.
Rốt cuộc thì, ngay cả chúng tôi cũng bối rối.
Ngay cả người đã làm tất cả những điều đó cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Vì vậy tôi chỉ giải thích những điểm quan trọng nhất.
Rằng hầm ngục đã chết.
Rằng tất cả lũ quái vật đã bị tiêu diệt.