CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Chương 1016: Quỳ xuống xin lỗi Hoa Quốc

Ngay từ đầu, Nakayama đã bày ra tư thế chiến đấu, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đút hai tay vào túi quần với dáng vẻ hết sức lười biếng. Anh thậm chí còn nhả ra một vòng khói thuốc.

“Chẳng lẽ Hoa Quốc bọn mày không còn ai khác hay sao mà lại cử một người như mày lên võ đài? Xem ra bọn mày cũng thảm quá nhỉ”.

Nakayama nhìn bộ dạng không chút phòng bị của Tiêu Chính Văn, không nhịn được bèn trêu chọc.

“Đối phó với đám tôm tép như mày, một mình tao là đủ. Mau ra tay đi, đừng lãng phí thời gian của tao nữa”.

Tiêu Chính Văn thậm chí không thèm ngẩng đầu lên. Anh chỉ vặn cổ để thả lỏng các khớp xương của mình.

“Mày sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình, tao sẽ bóp nát từng khúc xương của mày! Để xem mày có còn dám to mồm nữa không”.

Nakayama liếc sang, ánh mắt hắn dừng lại ở rất nhiều góc trên cơ thể Tiêu Chính Văn.

Hắn nhìn ra được một đống điểm sơ hở của Tiêu Chính Văn, cho dù hắn tấn công vào điểm nào, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị đánh bại chỉ với một đòn của hắn!

Sau đó, hắn sải bước xông tới trước mặt Tiêu Chính Văn. Với một khí thế vô cùng mạnh mẽ, hắn tung một cú đấm về phía trước mặt Tiêu Chính Văn.

Cú đấm này mang theo tiếng gió vù vù, hơn nữa, lực đấm còn vừa nặng vừa mạnh!

Nếu một đấm này mà đấm vào một người bình thường, người đó chắc chắn sẽ lập tức hôn mê bất tỉnh!

Ngay cả khi một võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, nếu phải hứng trọn một cú đấm này, đầu óc của anh ta cũng sẽ trở nên choáng váng.

Đối mặt với cú đấm cực kỳ kinh khủng này. Vẻ mặt của mọi người đều biến sắc!

Ngay cả năm binh lính đã từng huấn luyện chiến đấu với Tiêu Chính Văn cũng không khỏi nín thở khi chứng kiến cú đấm kinh người này.

Tuy nhiên, họ chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng ngả người về phía sau, nắm đấm đó lao đến trước mặt anh, nhưng trước sau vẫn không thể chạm vào anh. Tiêu Chính Văn đã tránh cú đấm đó bằng cách luôn duy trì một khoảng cách nhất định với khuôn mặt của mình.

“Móc vàng treo ngược”.

Sau đó Tiêu Chính Văn bật người dậy, rồi nhấc chân giẫm lên đầu gối của Nakayama trước, đồng thời cơ thể của anh cũng nhảy lên trên, chân còn lại nhấc lên rồi đập mạnh đầu gối vào mặt của Nakayama.

Đây là đòn phản công Giáng Long Phục Hổ Quyền, Tiêu Chính Văn sử dụng nó trên võ đài, thực hiện thành công một pha né đòn phản công, đồng thời cũng đánh trúng điểm yếu của đối phương!

Sau màn tiếp xúc giữa khuôn mặt của Nakayama và đầu gối của Tiêu Chính Văn, cả người Nakayama ngã ngửa ra sau, máu tươi phụt ra từ mũi và miệng hắn, cùng với đó là rất nhiều chiếc răng cũng bị gãy.

“Bùm!”

Nakayama ngã xuống đất.

Lúc này hiện trường cuộc thi đấu ban đầu là im ắng, sau đó là những tiếng reo hò nồng nhiệt.

“Đỉnh thật đấy!”

“Chiêu thức này thật kinh khủng, đã đánh gục hắn chỉ bằng một đòn duy nhất!”

“Đẹp trai quá đi! Để xem tên kia còn dám to mồm nữa không!”

Vào lúc này, tinh thần binh sĩ của Hoa Quốc được nâng lên rất nhiều, tất cả mọi người đều không khỏi hoan hô.

Ngay cả đám người Hồ Chí Hải ở dưới khán đài cũng điên cuồng vỗ tay cổ vũ cho Tiêu Chính Văn.

Nakayama vừa nãy còn không coi ai ra gì, lúc này đang ngã lăn ở dưới đất. Hắn giãy giụa muốn gượng dậy. Vết máu trên mặt vừa dùng áo lau đi lại lập tức chảy ra.

Còn Tiêu Chính Văn vẫn đút hai tay vào túi quần như cũ, dường như vẫn chưa bắt đầu nghiêm túc, thậm chí anh còn không tiếp tục đánh Nakayama đang ngã dưới đất.

“Sao thế? Không phải mày vừa nói là sẽ đánh gục tất cả bọn tao sao? Thế nào mà chỉ vừa hứng một đá của tao đã không xong rồi thế kia?”

Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt Nakayama, lại dùng chân giẫm lên mặt hắn, khiến cho đầu hắn dính dí ở dưới đất.

“Tao còn chưa dùng hết sức đâu, sao mày đã ngã gục mất rồi?”

Ánh mắt anh lạnh lùng mà sắc bén như quỷ thần khinh thường thiên hạ, khiến người ta vừa nhìn đã kinh sợ!

Nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt Nakayama.

Hắn có thể cảm nhận được tác dụng của thuốc trong cơ thể vẫn chưa hết, chỉ là không biết tại sao lại không đứng dậy nổi.

Dưới chân Tiêu Chính Văn, hắn bị đánh đến mức không thể nhúc nhích!

Hắn đã dùng hết sức lực toàn thân muốn chống người dậy, nhưng vẫn không thể nào đứng dậy từ dưới chân của người đàn ông này.

“Muốn đứng dậy không? Tao sẽ cho mày một cơ hội”.

Tiêu Chính Văn nhấc chân lên.

Nakayama đứng dậy như thể được tự do trở lại. Hắn lắc đầu, cảm xúc tức giận trong mắt hắn bộc phát ra như một ngọn núi lửa đang phun trào.

“Mày chết chắc rồi! Tao nhất định sẽ giết mày!”

Nakayama nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn ở trước mặt, hắn muốn xé xác anh ra thành hàng chục nghìn mảnh!

Vốn dĩ hắn định một mình đánh mười người, hắn còn từng khoe khoang trước mặt đồng đội của mình, nhưng người đàn ông này lại dám cản trở hắn!

Còn dám bắt hắn quỳ xuống, dám khiến cho hắn mất sạch mặt mũi!

Tội này là không thể tha thứ!

Thực sự không thể tha thứ!

“Mày vừa mới xúc phạm Hoa Quốc, mày phải trả giá vì điều đó”.

Tiêu Chính Văn duỗi một ngón tay chỉ vào Nakayama ở trước mặt.

Anh không thẳng tay giết Nakayama là vì anh cảm thấy làm như vậy thì quá hời cho hắn.

Anh muốn khiến cho Nakayama biết, như thế nào mới gọi là thực sự sống không bằng chết!

“Chết đi!”

Nakayama hét lên, toàn thân hắn lao về phía Tiêu Chính Văn như một quả đạn pháo.

“Ầm!”

Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn đưa tay ra và tát thẳng vào mặt Nakayama, đánh cho Nakayama choáng váng. Hắn vốn dĩ muốn tấn công Tiêu Chính Văn nhưng lại bị anh ngang nhiên cắt ngang.

Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn đã giơ một ngón tay ra chọc thẳng vào cổ họng hắn.

Nakayama chỉ cảm thấy cổ họng của mình bị tắc nghẽn, sau đó hắn cảm thấy bản thân không thể hít thở được. Không chỉ là hơi thở không thể duy trì, mà ngay cả sức lực của cơ thể cũng gần như mất hết.

Sau đó Tiêu Chính Văn lại tát hắn một bạt tai ngay trước mặt tất cả mọi người.

“Bốp!”

Cái tát rõ kêu khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều kinh hoàng.

“Cái tát này là vì mày đã sỉ nhục đồng đội của tao!”

Bên má Nakayama lập tức đỏ bừng.

“Bốp!”

Lại thêm một cái tát khác, răng của Nakayama đều bị tát văng cả ra ngoài.

“Cái tát này là vì mày không tự lượng sức mình, dám to gan thách thức bọn tao!”

“Bốp!”

Vết máu trên mặt Nakayama cùng vết máu ở mũi và khóe miệng hắn bắn tung tóe.

“Cái tát này là vì mày đã sỉ nhục Hoa Quốc bọn tao!”

Sau khi hứng trọn ba cái tát liên tiếp, đầu óc Nakayama trở nên xây xẩm choáng váng. Hắn ngây người tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng “rầm” một tiếng, hắn ngã khuỵu gối trước mặt Tiêu Chính Văn, rồi đưa tay ra bịt lấy cổ họng của mình.

Hắn vừa muốn đánh trả, nhưng bởi vì hô hấp bị chặn lại, nên hắn hoàn toàn không thể hít thở, thậm chí không có cách nào hét lên hai chữ đầu hàng, chỉ có thể để cho Tiêu Chính Văn mặc sức tát liên tục.

Oda Saryu dưới khán đài tức giận hét lớn: “Thằng khốn! Mày đang làm cái gì vậy? Có phải mày vẫn chưa tỉnh ngủ không? Mau đứng dậy cho tao!”

“Nakayama! Mày đang làm gì vậy hả? Tại sao lại không dám đánh trả? Kẻ trước mặt chính là kẻ thù của mày đấy!”

“Mau đánh trả đi, tại sao lại để bị tát xối xả như vậy? Tại sao lại quỳ xuống! Mày khiến bọn tao mất hết mặt mũi rồi!”

“Thật xấu hổ! Mày mau cút xuống cho tao!”

“Mày nhận tiền rồi chứ gì, chắc chắn là mày đã nhận tiền của bọn chúng nên mới như vậy đúng không?”

Dưới sân khấu, các đồng đội của Nakayama đều cảm thấy thật khó tin, bọn chúng cảm thấy Nakayama trên võ đài giống như một diễn viên.

Bọn chúng đương nhiên còn nhớ Nakayama đã vô cùng dũng cảm trong quá trình huấn luyện. Tại sao vừa lên võ đài chưa được mấy phút mà đã bị đánh tơi tả đến như vậy.

Tuy nhiên, chỉ có Nakayama, người đã thực sự chiến đấu với Tiêu Chính Văn mới biết rằng vừa nãy hắn đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình. Sở dĩ hắn bị đánh liên tục không thể đánh trả hoàn toàn là bởi vì người đàn ông trông cà lơ phất phơ trước mặt này thực sự quá mạnh!

Mạnh một cách khó tin!

Đây chính là vua Bắc Lương sao?

Thật kinh khủng!

Đừng nói là đồng đội của Nakayama không tin, mà ngay cả những binh lính khác của Hoa Quốc cũng không tin vào mắt mình.

Đặc biệt là đám người Yến Bạch và Lục Hưng Quốc – những người đã bị đánh bại bởi Nakayama, lại càng kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm.

“Chắc không phải thuốc có vấn đề gì đấy chứ? Hay nói đúng hơn là tác dụng của thuốc đã đến sớm?”

Một trong những đồng đội của đội Vy Hào lên tiếng.

“Rất có thể. Suy cho cùng, trước đây đã từng có trường hợp cơ thể trở nên yếu ớt bởi tác dụng phụ sau khi thuốc tan hết. Hãy bảo hắn đầu hàng đi”.

Một đồng đội khác nói cũng cực kỳ có lý.

“Dù sao thì đối thủ của hắn là vua Bắc Lương, hắn không chết đã là cái kết tốt nhất rồi…”

Nghe xong câu này, Oda Saryu ngẩng đầu lên và nói: “Nakayama, mau đầu hàng đi! Đừng cố chấp nữa, tiếp tục cố chấp như vậy cũng chỉ khiến bọn tao mất mặt thêm thôi”.

Nakayama trên võ đài lại bị Tiêu Chính Văn giẫm ở dưới chân, hơn nữa hắn còn chưa kịp hét lên đầu hàng.

Hắn đâu phải không muốn đầu hàng, nhưng cổ họng của hắn đã bị Tiêu Chính Văn cọ đến mức đứt dây thanh quản, nên hắn không nói được lời nào. Đừng nói là đầu hàng, thậm chí hít thở thôi cũng khó khăn.

“Mình dứt khoát giả vờ chết cho xong”.

Nakayama đã nghĩ đến việc giả vờ ngất đi để kết thúc trận đấu này.

Dù sao thì, ngoài đầu hàng ra, thì mất đi khả năng chiến đấu cũng bị coi như đã bại trận.

Thế là, Nakayama đảo mắt rồi ngã vật ra đất giả vờ ngất xỉu.

“Ngất rồi sao? Mau tỉnh dậy, tao còn chưa chơi đủ đâu”.

Tiêu Chính Văn nhấc chân lên rồi giẫm lên cánh tay hắn. Bàn chân anh dùng sức giẫm thật mạnh xuống phía dưới.

“Rắc rắc!”

Có tiếng xương gãy vang lên!

Cơn đau thấu xương khiến Nakayama lại mở mắt trợn tròn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi