CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Chương 1129 Đó chính là đầu của Daniel!

Ngay khi Smith cảm thấy cánh tay của mình sắp bị bẻ gãy bởi chấn động của sức mạnh vô song này, thanh trường kiếm kỵ sĩ của hắn đã gãy đôi!

 

“Ôi! Không…”

 

Smith tuyệt vọng phát hiện con dao quân đội năm cạnh chết tiệt đó đã thực sự chém gãy thanh bảo kiếm của hắn!

 

Còn cơ thể của hắn do quán tính nên sắp hứng lấy mũi nhọn của con dao quân đội năm cạnh!

 

“Phập!”

 

Smith thậm chí không kịp nhắm mắt, con dao quân đội năm cạnh đã xuyên qua ngực trái của hắn.

 

Ngay lúc đó, hắn đã nhìn thấy con dao quân đội năm cạnh khẽ điều chỉnh phương hướng, phát hiện nhỏ này khiến hắn kinh hãi tột độ, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười.

 

Có lẽ hắn đang thỏa mãn, hóa ra đối phương là một cao thủ cảnh giới Thiên Vương!

 

Chỉ có cảnh giới Thiên Vương mới có thể Ngự Vật!

 

Được chết trong tay cảnh giới Thiên Vương là một niềm kiêu hãnh lớn nhất trong đời hắn!

 

“Bịch!”

 

Cơ thể Smith ngã nhào xuống đất, cho tới lúc tiếp đất, trên mặt hắn vẫn đang nở nụ cười mãn nguyện.

 

“Anh… anh là… đã tạo ra… kỳ tích…”

 

Hắn chưa nói hết câu thì đã tắt thở.

 

Ực!

 

Một binh lính nuốt nước bọt.

 

Cảnh tượng vừa nãy chỉ xảy ra trong nháy mắt, thậm chí chưa đầy một phần nghìn giây đồng hồ!

 

Hình ảnh trong mắt những binh lính theo dõi trận chiến phía sau bọn chúng vẫn còn đọng lại ở khoảnh khắc chiếc rìu khổng lồ của Daniel bị hất tung lên.

 

Sau ba giây, trong mắt bọn chúng dường như là một đoạn phim quay chậm, sau khi Smith bị con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên qua ngực, máu bắn tung tóe đầy trời, thi thể rơi ầm xuống đất!

 

“Không… Không thể nào! Nguyên soái Smith… Chết… Chết rồi ư?”

 

Trong đám đông, một tên lính bật khóc với vẻ tuyệt vọng.

 

Hai long soái cấp năm sao đều đã bị đánh bại!

 

Hơn nữa, dù hai người đó hợp sức, vẫn không phải là đối thủ của một mình Tiêu Chính Văn!

 

“Rầm!”

 

Tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn vang lên giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, vang vọng trong lòng mọi người rất lâu, tựa như tiếng chuông của thần chết.

 

Hàng nghìn quân xâm lược, không một kẻ nào dám bỏ chạy, không một kẻ nào dám giơ súng lên để chiến đấu.

 

Tất cả bọn chúng đều đờ đẫn, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt tuyệt vọng.

 

“Tao đã nói rồi, hôm nay, ngay cả đầu của mày cũng sẽ phải rơi xuống!”

 

Tiêu Chính Văn nở một nụ cười sâu xa với Daniel trong cái hố hình người.

 

Daniel nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không cam tâm, hắn muốn hỏi một câu cuối cùng, tại sao anh lại có thể đạt được cảnh giới cao như vậy khi chỉ mới hai mươi mấy tuổi?

 

Tuy nhiên, hắn đã không còn sức để nói nữa.

 

Xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, đau đớn thấu tim gan, lại thêm nội tạng tổn thương bởi chấn động khiến hắn không thể lên tiếng được nữa.

 

“Soạt!”

 

Một luồng ánh sáng bạc vụt lên giữa bầu trời đêm.

 

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn duỗi cánh tay ra, ngón tay khẽ nắm lại, một vật hình tròn bỗng tự bay ra khỏi cái hố lớn rồi rơi vào lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn.

 

Đó chính là đầu của Daniel!

 

Cho đến khi chết, con mắt phải duy nhất của hắn vẫn đang mở to, hơn nữa, đến khi đầu của hắn rơi vào lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn, hắn thậm chí còn chưa đổ một giọt máu!

 

Rầm!

 

Hàng nghìn quân xâm lược đã chứng kiến tất cả, phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng sụp đổ, hai long soái cấp năm sao đều đã bị giết chết!

 

Chúng nên làm thế nào?

 

Chúng còn có thể làm thế nào được nữa?

 

Nổ súng ư?

 

Dùng tên lửa ư?

 

Đạn pháo ư?

 

Chúng đã thử hết những thứ này rồi!

 

“Chạy thôi!”

 

Không biết là ai trong đám người lên tiếng trước tiên, sau đó hàng nghìn binh lính lần lượt ném súng trên tay rồi bỏ chạy tán loạn!

Bọn chúng thậm chí không muốn mang theo dù chỉ một viên đạn, vì nó sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của bọn chúng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi