CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Chút chuyện nhỏ ven đường không khiến bọn Đường Thiên để ý mấy. Mà đám kiếm khách lang thang đang âm thầm rình mò đều bị Lăng Húc chấn nhiếp, thủ đoạn của Lăng Húc nhìn qua không có gì xảo diệu nhưng lại bộc lộ tinh tế thực lực bản thân. Thứ lực lượng thuần túy này ngược lại càng khiến người ta sợ hãi.
Mỗi kiếm khách chứng kiến trận chiến này trong đầu đều không tự chủ được hiện lên một danh từ: võ giả cấp Thiên Lộ!
Năm người bị Lăng Húc tiêu diệt không phải hạng vô danh, Quách Thị Ngũ Hổ cũng có chút thanh danh trong số kiếm khách lang thang, uy thế của họ khi liên thủ có thể sánh với võ giả cấp Thiên Lộ.
Lăng Húc có thể tiêu diệt bọn họ, lực lượng cường đại đó khiến người ta không thể nghi ngờ, Lăng Húc là võ giả cấp Thiên Lộ.
Võ giả cấp Thiên Lộ có lực uy hiếp rất mạnh tại chòm sao Ô Nha, đám đạo chích ven đường đều lui bước.
Nhưng lại khiến một số cường giả chú ý tới.
Điều Đường Thiên không thể ngờ được là tại một nơi khác, Binh cũng làm dấy lên một hồi gió bão.
๑๑۩۞۩๑๑
Liễu Á Chi sắc mặt âm trầm, đồng bọn bên cạnh đều thức thời im lặng.
Vừa rồi, Liễu Á Chi bị đưa ra chất vấn suốt hai canh giờ. Chuyện lần này huyên náo quá lớn. Từ khi tổ chức được thành lập tới giờ đã hơn một ngàn năm. Tổ chức do thợ máy tạo thành này đã có lịch sử lâu đời, từ khi thành lập bọn họ đều dốc hết sức lực, cố gắng phục hưng thời đại của giáp máy.
Rốt cuộc, bọn họ dung hợp thành công lực lượng của huyết mạch và tinh hồn thú, sáng tạo ra một loại giáp máy hoàn toàn khác. Loại giáp máy mới này được gọi là giáp huyết mạch, tuy nó khác biệt song lại vô cùng cường đại.
Tổ chức đã ngủ đông nhiều năm, hùng tâm tráng chí, chỉ chờ ngày nổi danh, chấn nhiếp thiên hạ.
Song thật không ngờ lại ngã một cái ngay tại nơi này, cả giới cao tầng của tổ chức cũng vô cùng chấn động. Kim Cương cũng khá nổi tiếng trong số những giáp máy của tổ chức mà Liễu Á Chi cũng là cao thủ nổi danh, song cả hai lại bị một võ giả giáp máy khác đánh bại.
Từ đó có thể thấy giáp máy của đối phương cũng vô cùng xuất sắc, thậm chí có thể còn nhỉnh hơn!
Chấn động đến đâu, có thể tưởng tượng được.
“Tra! Mau tra rõ cho ta! Bộ giáp máy này chắc chắn không thể đột nhiên xuất hiện được,s au lưng nó chắc chắn phải có thợ máy! Chúng ta phải tìm ra thợ máy này và thế lực sau lưng nó! Không tiếc bất cứ giá nào!” Một gã trưởng lão trầm giọng nói.
Mỗi trưởng lão ngồi đó sắc mặt đều âm trầm như nước.
Nếu thợ máy này chỉ một thân một mình thì dễ xử lý, song nếu đối phương cũng là một thế lực, vậy sẽ là thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Võ giả giáp máy thực lực mạnh mẽ trong tổ chức đều bị phái ra ngoài, truy kích theo hướng đối phương bỏ trốn.
Cũng may, nghe nói đã tìm ra tung tích của đối phương.
๑๑۩۞۩๑๑
Binh nhìn về phía xanh, ánh mắt lấp loáng ý lạnh.
“Cũng đến lúc phải về rồi.” Giọng nói hắn lộ vẻ lười biếng, trong mắt hắn, đám người đang truy kích chỉ là một đống gà mờ.
Hắn dẫn bọn họ lượn một vòng luẩn quẩn, tới một nơi tới hắn cũng chẳng biết.
“Thật không ngờ lại có người sáng tạo ra giáp máy kỳ quái tới vậy.” Sắc mặt Binh lộ vẻ khinh thường. “Có điều trông xấu quá.”
Xuất thân từ binh đoàn Nam Thập Tự, Binh cực kỳ căm ghét thứ giáp huyết mạch này mà chẳng cần lý do gì, trong mắt hắn, đây đúng là một thứ quái thai.
“Có điều, xem ra thời đại hoàng kim của võ giả giáp máy cũng dần tới rồi.” Binh thì thào tự nói: “Xem ra phải bắt Tiểu Đường Đường tu luyện thôi, không thể để thằng nhóc này bị Quỷ Trảo móc đi được. Với độ biến thái của thằng nhóc này có lẽ học tập cũng không khó, ừm ừm, chắc chắn là vậy.”
Binh rất vô trách nhiệm quyết định.
Trước kia hắn không mong Đường Thiên đặt tinh lực lên giáp máy, một phần là vì hắn cảm thấy giáp máy đã quá lạc hậu rồi, đó là một con đường sai lầm mà thời đại đã kiểm chứng.
Nhưng thời gian này tiếp xúc với Thiên Không Hổ rồi gặp Kim Cương, hắn mới ý thức được, thời đại mới của máy móc đã tới. Những bộ giáp mới này cường đại hơn thời của hắn nhiều.
Hắn không biết điểm cuối của con đường này ở đâu.
Nhưng chỉ cần có chút hy vọng, sao có thể buông tha?
Binh nghĩ tới xuất thần.
Đột nhiên, hắn khôi phục tinh thần, gương mặt như tấm bài tú lơ khơ đầy vẻ tự chế giễu.
Với gia cảnh nghèo nàn hiện tại của bọn họ, muốn Sylar chế giáp máy cho Đường Thiên còn không biết phải tới năm nào tháng nào.
Nghe âm thanh vang vọng từ xa lại, Binh ngừng nghĩ lung tung, nhìn về điểm đen ở phía xa, nhếch miệng cười khẽ.
Hắn cố dẫn theo đám người này đi theo hướng ngược lại, nơi này cách thành Tam Hồn bao xa, Binh cũng không rõ. Những người này chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần ở hồn khu, hắn có thể tùy ý bước vào Võ Hồn Điện. Tại hồn khu, liên hệ giữa hồn tướng và chủ nhân đã được phân cắt mã hóa. Binh phát hiện, chỉ cần trong hồn khu, dù bao xa hắn cũng có thể cảm nhận được Đường Thiên và vị trí của vào Võ Hồn Điện. Khiến hắn càng thêm ngạc nhiên là hắn có thể trở lại cửa Võ Hồn Điện.
Bản thân rốt cuộc cũng chỉ là một hồn tướng.
Binh không hề cao hứng, cũng chẳng hề đau thương, chỉ mang chút thổn thức.
Bóng dáng hắn mờ nhạt dần, tới khi biến mất.
Binh trở về không làm kinh động Đường Thiên, gã vẫn đang vùi đầu vào mài đe sắt.
Binh vẻ mặt nhàn nhã bước tới cạnh Quỷ Trảo: “Xem ra tiến bộ không nhỏ, qua một thời gian ngắn nữa hắn sẽ luyện thành rồi.”
“Xét theo thời gian thật thì còn nửa tháng.” Ánh mắt Quỷ Trảo không rời khỏi Đường Thiên, song Binh có thể nhận ra vẻ vui mừng và kích động khó giấu nổi trong đó.
“Tốc độ rất nhanh.” Binh nhìn Đường Thiên, cũng thấy ngạc nhiên.
“Hắn rất cố gắng.” Quỷ Trảo lạnh lùng nói.
“Thật khiến người ta mong chờ, người như vậy sẽ lợi hại tới mức nào.”Binh cũng thấy mong chờ, nếu Đường Thiên có thể luyện thành Hỏa Liêm Quỷ Trảo cấp đại sư, phối hợp với bộ giáp Khổng Tước, thực lực sẽ gia tăng tới mức nào.
Quỷ Trảo không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát thân thể đang thở hổn hển trong ánh lửa.
Cuộc đời Quỷ Trảo không có đệ tử, thiếu niên trước mắt là toàn bộ tâm huyết và mồ hôi hắn đang có.
Đường Thiên hoàn toàn tập trung vào tu luyện, màu sắc mười ngón tay gã tuy không thay đổi nhiều nhưng trong cơ thể, những kinh mạch tương liên cùng mười ngón tay đã cường tráng hơn gấp năm lần!
Mạnh mẽ hơn không chỉ là mười ngón tay gã, bất luận quyền hay chưởng, giờ uy lực đều tăng lên so với trước kia.
Đây cũng là nguyên nhân tạo động lực cho gã.
Nếu mài hết một vạn cái đe sắt, vậy kinh mạch hai tay mình sẽ cường hóa đến mức nào?
Đường Thiên vô cùng mong chờ.
๑๑۩۞۩๑๑
“Quách Thị Ngũ Hổ bị người ta giết rồi.” Người nói chuyện cao gầy, mặc một bộ trang phục kiếm khách màu đem, khuôn mặt mang nụ cười bất cần đời.
“Ngũ Hổ? Chúng cũng xứng?” Người vừa trả lời không ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói lộ rõ vẻ khinh thường.
Hắn cẩn thận mài thanh kiếm, thi thoảng lại cầm thanh kiếm lên tay, xem xét kỹ từng vết tích!
Kiếm khách áo đen vô cùng quen thuộc tính cách bằng hữu mình, chỉ lặng lẽ cười rồi nói tiếp: “Bọn họ bị một người đánh bại.”
“Một người?” Nam tử đang mài kiếm ngừng tay.
“Ừ, bọn họ dùng Hỏa Nha Độ, vốn tưởng lấy nhiều đánh ít, nào ngờ đối phương ra tay nhanh tới kinh người, mài bọn họ tới chết.” Kiếm khách áo đen duỗi lưng, trả lời.
“Dùng tốc độ xuất thủ, mài năm người đến chết? Một mình hắn?” Nam tử đang mài kiếm sắc mặt biến đổi.
“Ừ, tên kia dùng thương.” Kiếm khách áo đen ngáp một cái: “Hẳn là cấp Thiên Lộ, không phải cấp Thiên Lộ cũng kém không xa.”
Nam tử mài kiếm ánh mắt lóe lên sắc lại, thần sắc lại vẫn bình tĩnh: “Ngươi tới tìm ta chắc không phải định nói điều này.”
“Ha ha! Vẫn là ngươi hiểu ta!” Kiếm khách áo đen cười ha hả nói: “Sắp sinh nhật Mặc Sư rồi, hai người chúng ta nghèo túng, không rút đâu ra tiền đi tặng. Ta thấy cỗ xe ấy không tệ, Thiên Mã cấp bạc, lấy nó đưa cho Mặc Sư cũng được đấy.”
Nam tử mài kiếm nhíu mày: “Ngươi đang âm mưu gì với Mặc Sư?”
Kiếm khách áo đen bị vạch trần cũng chẳng hề xấu hổ: “Nghe nói trên tay Mặc Sư có Nam Ngư Kiếm cấp bạc, ta đỏ mắt lâu lắm rồi đấy. Dẫu sao Mặc Sư cũng không dùng được, cỗ xe Thiên Mã bạc đó lại rất phong cách, ta chắc chắn Mặc Sư nguyện đổi đấy.”
“Đối phương là võ giả cấp Thiên Lộ.” Nam tử mài kiếm lên tiếng nhắc nhở.
“Cho nên ta mới tới tìm ngươi chứ!” Kiếm khách áo đn vẫn cười hí hửng, miệng lại nhanh chóng đáp: “Đánh không lại chúng ta cũng có thể chạy được.”
Nam tử mài kiếm suy nghĩ một lát rồi nói: “Đừng gấp, Quách Thị Ngũ Hổ xuất thân từ kiếm thôn Quách Thị. Gia tộc họ Quách này cực kỳ ngang ngược không giảng đạo lý, đâu thể bỏ qua như vậy được. Ta nhớ sư puhj của Quách Thị Ngũ Hổ là Quách Đông.”
“Quách Đông!” Vẻ bất cần đời bỗng biến mất, kiếm khách áo đen lộ vẻ nghiên nghị: “Lão là cọng rơm cứng đây.”
“Đúng vậy.” Nam tử mài kiếm gật đầu: “Xếp hạng của lão trong số võ giả cấp Thiên Lộ vẫn trong khoảng mười ngạn. Hắn ở Quách thôn đã năm năm, xếp hạng vẫn không rời khỏi con số mười ngàn đó, thực lực rất cường đại!”
Kiếm khách áo đen gật đầu đồng ý, có thể bước vào mười ngàn hạng đầu trong số võ giả cấp Thiên Lộ vậy đều là cao thủ chân chính. Võ giả vừa bước vào cấp Thiên Lộ không có xếp hạng. Chỉ có không ngừng chiến đấu, phát hiện những tuyến đường mới, vân vân... xếp hạng của ngươi mới có thể tăng dần lên.
Việc xếp hạng Thiên Lộ là do hai chòm sao Tiên Vương và Tiên Hậu liên thủ định ra, nó có một phương pháp tính toán khá phức tạp.
Chòm Tiên Vương và Tiên Hậu đều có tuyệt thế cường giả song lại không tranh quyền thế, bọn họ dắt tay nhau thành lập Tiên Võ quán tại khắp các tinh cầu. Sau bao đời kinh doanh, các Tiên Võ quán này đã được mở trên tất cả các hành tinh của Thiên Lộ.
Xếp hạng Thiên Lộ từ ban đầu không ai biết tới, hiện giờ đã qua bảy trăm năm phát triển.
Các đời Tiên Vương Tiên Hậu sau này đều bao trì lập trường công chính, chưa bao giờ tham dự vào tranh đấu của thế lực địa phương. Bởi vậy xếp hạng Thiên Lộ cũng được mọi người tin cậy.
“Hóa ra Quách Thị Ngũ Hổ là học trò của hắn.” Kiếm khách áo đen trầm giọng nói: “Vậy đám người đó phiền to rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi