CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Trên bãi đất trống.
Quách Đông chăm chú quan sát chiến trờng hỗn loạn phía xa, thần sắc hờ hững, cái cằm gầy gò đầy râu rai khiến người khác không khỏi liên tưởng tới sừng hươu sắc nhọn, đầy tính xâm lược.
Áo chòng đen của hắn bị cơn gió thổi bay, hình hỏa nha đỏ sậm thêu trên áo càng thêm sống động.
Bên cạnh hắn là một thiếu niêm khoanh tay đứng thẳng. Thiếu niên ăn mặc gióng Quách Đông, sắc mặt rõ vẻ bệnh tật, con mắt đen bóng, hai tay gầy gò.
“Kẻ tới không có ý tốt.” Giọng nói Quách Đông lạnh lẽ yêu dị hệt như con hỏa nha trên áo choàng hắn: “Không ngờ bí mật đỉnh Thạch Kiếm cuối cùng cũng bị người ta phát hiện.”
Tiếng than thở của hắn lượn lờ giữa làn gió.
Thiếu niên hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ thúc thúc đã phát hiện từ sớm?”
“Ta cũng chỉ vô tình được biết thôi.” Ánh mắt Quách Đông nhìn thiếu niên ấm áp nhu hòa. Đây là cháu ruột của hắn, cũng là nguyên nhân khiến hắn yên lặng ở kiếm thôn mấy năm nay.
Cả đời này hắn không lập gia đình, cháu trai duy nhất cũng hệt như con trai hắn. Mấy năm nay hắn chịu bao tịch mịch đều chỉ vì Tiểu Vũ
Có đièu, Tiểu Vũ cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, dưới sự chỉ bảo hết lòng của Quách Đông, thực lực Tiểu Vũ đã rất gần với hắn.
Mà Tiểu Vũ giờ mới mười chín tuổi, cho dù so với những thiếu niên thiên tài nổi danh trên báo Tiên Võ, Tiểu Vũ cũng không hề thua kém.
“Ta đã tới núi Thạch Kiếm này vô số lần nhưng vẫn không tìm ra bảo kiếm này.” Quách Đông lại đưa mắt về chiến trường, thở dài: “Người Tạ gia có vẻ cũng không biết vị trí thanh bảo kiếm, thế nên ra rất hiếu kỳ, lần này đám người đó sẽ dùng cách gì tìm kiếm?”
“Thúc thúc, rốt cuộc là bảo kiếm gì vậy?” Ánh mắt linh động của Quách Vũ đầy hiếu kỳ.
“Ta cũng không biết.” Quách Đông mỉm cười rồi lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Nhưng Tạ gia thủ kiếm bảy trăm năm, đây chắc chắn là thanh bảo kiếm khó lường.”
“À.” Quách Vũ hơi thất vọng, có điều hắn cũng nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề khác: “Thúc thúc, kẻ tới là ai? Thật lợi hại, không ngờ còn điều khiển được thạch sa thú! Hắn mà tấn công thôn chúng ta, chúng ta cũng không ngăn được.”
Trong mắt Quách Đông hiện lên sát khí, chòm râu giật giật, giọng nói càng lạnh lẽo: “Hắn tên là Bi Thương Manh Huyền!”
“Bi Thương... Manh Huyền...” Quách Vũ mở to hai mắt, lắp bắp, gương mặt bệnh tật của hắn lộ vẻ kinh hãi vô cùng: “Manh Huyền lão nhân, sao hắn lại tới đây?”
Bi Thương Manh Huyền, xếp hạng 9900 trên bảng Thiên Lộ!
Không ai biết tên thật của lão, tất cả mọi người đều gọi lão là Manh Huyền lão nhân. Tin tức về lão rất ít, lão bước lên Thiên Lộ Bảng cũng sớm hơn Quách Đông.
Mọi người chỉ biết từ nhỏ hai mắt lão đã mù lòa, nhưng thiên phú tu luyện vô cùng xuất chúng, tinh thông âm luật. Mãi tới một lần vô ý nghe thấy tiếng trầm trầm của đàn nhị, lập tức thích loại nhạc cụ này.
Tiếng đàn của lão đầy bi thương, khiến người nghe không tự kiềm chế nổi.
Tính tình lão lạnh lùng quái đản, giết người như ngóe. Chuyện nổi danh nhất của lão là một đêm bi thương nhuốm máu chấn động một thời. Năm đó, lão đi ngang qua một thành thị, trùng hợp đúng lúc nơi đó đang tổ chưc đại hội luận võ, cao thủ tụ tập.
Không biết vì sao, lão kéo cây đàn nhị.
Tiếng đàn đầy bi thương bao phủ toàn thành, đêm đó, một trăm lẻ chín người tự sát chết, bao gồm cả hai mươi võ giả cấp sáu thực lực xuất chúng.
Lão cực ít khi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chiến tích cũng ít người biết. Nhưng xếp hạng của lão chưa từng lọt khỏi Thiên Lộ Bảng, có thể thấy thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Không biết.” Quách Đông lắc đầu: “Hắn có cách của hắn. Có điều cách này chỉ mình hắn làm được thôi. Sau này ngươi phải cẩn thận, âm võ giả có rất nhiều thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi.”
“Chúng ta làm sao đây...” Quách Vũ không mấy tin tưởng.
“Không cần lo lắng.” Gương mặt lạnh lùng của Quách Đông mỉm cười hiếm thấy: “Rất ít người biết nhược điểm của hắn, có điều thúc thúc lại trùng hợp là một trong số đó.”
“Vậy bọn Quách Lâm thì sao?” Quách Vũ nhìn Quách Lâm gắng gượng giãy dụa trong chiến trường, mình đầy thương tích, không nhìn được hỏi.
“Thôn sẽ chiếu cố cho người thân của hắn.” Quách Đông lạnh lùng đáp.
Đột nhiên, ánh mắt hắn nghiêm nghị hẳn.
Quách Vũ chú ý thấy thần sắc Quách Đông, vội nhìn theo ánh mắt, không khỏi hô lên: “Ai vậy?”
Một bóng người đan xen hai màu đỏ bạc như một mũi thương sắc bén đâm thẳng vào đám thạch sa thú.
๑๑۩۞۩๑๑
Cảm thụ lực lượng dâng trào từ Hỏa Liệt Điểu phía dưới, trong lòng Lăng Húc vô cùng kích động. Thương pháp vốn xuất phát từ chiến trường, đại đa số thương pháp cô đại đều dùng cho chinh chiến sa trường chứ không phải luậnv õ cá nhân.
Thương Tiêm Hải của hắn có lịch sử lâu dời, vẫn lưu laij rất nhiều đặc điểm của thương pháp cổ đại.
Trong Thương Tiêm Hải có một số chiêu thức cần có vật cưỡi. Thế nhưng từ khi học được tới giờ Lăng Húc gần như không có cơ hội sử dụng. Hắn lưu lạc khắp nơi, nay no mai đói, dãi nắng dầm mưa, lấy đâu ra tiền mua vật cưỡi?
Thú máy phía dưới được chế tác vô cùng tinh xảo, trước giờ hắn cũng ít thấy.
Không hề cồng kềnh, ngược lại tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, lực lượng lại cường đại vô cùng, chạy nhanh như một cơn gió.
Gió lướt qua mặt, rít lên bên tai, lồng ngực hào khí bừng bừng!
Kỵ sĩ cổ đại cũng nâng thương nhuư vậy, trong tiếng kèn hiệu, không chút sợ hãi đâm thẳng vào kẻ địch phía trước!
Mái tóc bạc lay động, con ngươi màu cam như lửa cháy.
Đột nhiên những câu chữ trong cuốn sách của sư phụ hiện lên trong lòng hắn, hắn không kiềm nổi cao giọng đọc giữa tiếng gió.
“... Ta thề sẽ đối xử tử tế với kẻ yếu, ta thề sẽ dũng cảm đối kháng với kẻ cường bạo, ta thề chống lại mọi sai lầm, ta thề chiến đấu vì người tay không tấc sắt...”
“... Ta thề giúp những người xin ta giúp đỡ, ta thề không lamf thương tổn tới phụ nữ...”
“... Ta thề giúp đỡ huynh đệ của ta, ta thề đối xử chân thành với bằng hữu của ta, ta thề yêu thương tới chết không thay lòng đổi dạ...”
Khí tức ấm áp dâng lên trong lòng, như khí tức trên người sư phụ. Lăng Húc luôn cảm thấy trên người sư phụ có một thứ khí tức đặc biệt, mà tới tận bây giờ hắn mới biết là gì.
Lòng tin!
Sư phụ, Tiểu Húc Húc giờ còn chưa được như người, nhưng Tiểu Húc Húc chắc chắn sẽ đi theo bước chân người, nỗ lực hết mình!
Bóng lưng hiền hòa ấm áp bỗng hiện lên trong lòng Lăng Húc, ánh mắt thân thiết như chiếu rọi cõi lòng hắn.
Lăng Húc, xung phong!
Lăng Húc đột nhiên nghiêng người tới, Hỏa Liệt Điểu như cảm nhận được ý chí của gã, nhanh chóng tăng tốc, như một ngọn lửa cuồng bạo!
Cảnh sắc nhanh chóng lướt qua mắt, Lăng Húc vẫn không cử động.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã lao tới bức tường đất.
Cái chân nhỏ của Hỏa Liệt Điểu cong đi, đạp mạnh xuống đất bùn.
Bộp, Hỏa Liệt Điểu bay thẳng lên trời, tầm mắt Lăng Húc mở rộng, thu hết chiến trường vào khóe mắt, cảm giác hào hùng khó tả như ngọn lửa thiêu đốt mỗi bộ phận thân thể của hắn, hắn xiết chặt ngọn thương bạc trong tay.
Mọi người đều bị hành động này của hắn này làm cho ngây người.
Lăng Húc trên bầu trời như đạp lên ngọn lửa, mái tóc bạc tung bay, mũi thương chĩa thẳng bễ nghễ thiên hạ, khí phách tuyệt luân!
Ầm!
Hỏa Liệt Điểu hạ thẳng xuống đất, thân hình gầy gò nhỏ bé song khi rơi xuống thanh thế lớn tới đáng sợ. Như một tiếng trống vang vọng vào đáy lòng, khiến tâm thần mọi người run rẩy.
Bùn đất vẩy lên, song Lăng Húc không hề ảnh hưởng, thân hình cúi thấp, thương bạc chĩa thẳng, miệng quát lớn như sấm: “Giết!”
Hỏa Liệt Điểu lập tức hóa thành một ngọn lửa hừng hực, lao thẳng về phía trước.
Cổ tay rung rung, nương theo lực lượng lao tới, mũi thương không phí chút sức lực đâm thẳng vào cơ thể Thạch sa thú. Hỏa Liệt Điểu không hề ngừng lại, như một cơn gió nóng bỏng lướt qua người thạch sa thú.
Thương bạc trong tay Lăng Húc xuyên thủng con thạch sa thú thứ ba, con thạch sa thú đầu tiên mới ngã xuống.
Sau khi có Hỏa Liệt Điểu, Lăng Húc phát hiện mọi thứ đều trở nên đơn giản, hắn chỉ cần không ngừng thu thương, xuất thương, vô cùng thoải mái. Xuất thương khi đang xông phá với tốc độ cao như vậy với võ giả bình thường có lẽ rất khó, nhưng với Lăng Húc lại vô cùng đơn giản.
Ngược lại, vì xông pha với tốc độ cao như vậy khiến uy lực mũi thương đâm ra tăng thêm vài lần!
Nơi hắn đi qua, thạch sa thú đổ xuống như cắt cỏ!
Cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có khiến chiến ý trong lòng Lăng Húc càng rực cháy. Suy nghĩ xoay chuyển, Hỏa Liệt Điểu đang chạy với tốc độ cao chợt gập mình lại, đánh ngược về phía bức tường đất!
Ánh lửa đỏ và ánh bạc đan xen vào nhau, mỹ lệ tới mức người ta khó thở, cũng nguy hiểm tới mức người ta không cách nào hít thở!
Bóng người lướt qua bức tường đất như một bức tường đất chấm màu đỏ bạc, quẹt qua bức tường.
Thạch sa thú xuất hiện với tần suất kinh người, Lăng Húc tập trung chú ý cao độ, trường thương trong tay chỉ có một động tác, đâm!
Không có bất cứ biến hóa nào, không có bất cứ động tác dư thừa!
Hai thứ phong cách bất đồng, cuồng dã và súc tích, hỗn hợp chung lại, tạo thành nguy hiểm trí mạng!
Thôn dân Tạ Thị chỉ cảm thấy một cơn gió màu đỏ lướt qua, thạch sa thú trước mặt đã ầm ầm đổ xuống.
Lăng Húc xông pha vài lần, thạch sa thú xung quanh bức tường đất đã bị xử lý sạch.
Tạ Tahnh đang kịch chiến cùng thạch sa thú vương cũng yên tâm, hai vị đại nhân rốt cuộc cũng xuất thủ! Sức chiến đấu mà Lăng Húc biểu lộ còn kinh khủng hơn vừa rồi.
Có Lăng Húc tương trợ, thế cục lập tức ổn định.
Lăng Húc đánh đâu thắng đó, xông pha vài lần, áp lực của thôn dân lập tức giảm đi.
Mà lúc này, trong đầu Lăng Húc lại xuất hiện một suy nghĩ lớn mật.
Đám khốn kiếp kia chắc chắn đang nấp sau đám thạch sa thú này, nếu mình xuyên thủng phòng tuyến đối phương, chắc chắn sẽ ép chúng ra được!
Cảm giác xung kích thống khoái vô cùng khiến chiến ý Lăng Húc dâng trào tới cực hạn, hắn chỉ cảm thấy thân thể như bao phủ bởi một ngọn lửa, dũng mãnh không hề sợ hãi.
Ánh mắt quét tới thạch sa thú không bờ bến phía sau, con ngươi màu cam lập lòe chiến ý.
Tay trái gã khẽ vuốt ve đầu Hỏa Liệt Điểu.
Ngươi tên là Hỏa Liệt Điểu à? Cái tên rất hay, chúng ta cùng xông pha thôi!
Xông tới phá hủy toàn bộ phòng tuyến của chúng!
Hỏa Liệt Điểu, xung phong!
Lăng Húc đột nhiên cúi người, mũi thương bạcđặt ngang phía sau, tua đorủ xuống như một ngọn lửa lặng lẽ.
Thân hình Hỏa Liệt Điểu cũng cúi thấp, móng vuốt cắm sâu trong bùn đất đột nhiên phát lực.
Bóng người đỏ bạc đan xen lại sáng lên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi