CHIẾN THẦN BIẾN

Không ai biết trong lòng Đằng Phi rất rõ ràng. Lúc nhỏ Đằng Phi từng đọc sách, cho dù không toàn diện bằng Lăng Thiên Vũ nhưng số lượng cũng sẽ không a ít hơn hắn từng đọc. Lễ tiết cơ bản nhất làm sao có thể không hiểu.

Nhưng đối phương bất kể là sứ giả của Đại hoàng tử hay là sứ giả của Tứ hoàng tử Đằng Phi cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với bọn họ.

Bến Tây Thùy này không phải quê hương của hắn, đối với Đằng Phi mà nói thân phận của hắn ở nơi này chỉ là một người khách qua đường, sớm muộn gì sẽ phải trở về phương đông.

Cho nên, có thể khiến đối phương sinh ra phản cảm với hắn mới là Đằng Phi muốn làm nhất. Không nghĩ tới đối phương quả nhiên càng thêm cuồng vọng, không chỉ lên tiếng vô lễ còn động thủ người trong phủ của mình.

Đằng Phi dưới sự cùng đi của Lăng Thi Thi đuổi tới gấp, cùng nhau đi tới trước cửa Đằng phủ, lại thấy mười mấy thị vệ hắn mang tới từ Đằng Gia Trấn đang chắn trước cửa, giằng co với một đám người.

Thấy Đằng Phi tới, đám thị vệ tự động tránh ra. Người ở cửa không nhiều, chỉ có ba, trong đó người cầm đầu 27 28 tuổi, đầu đội kim quan buộc tóc, mặc trường bào màu tía; sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, một đôi mắt tạm giác ánh mắt thoạt nhìn hết sức âm u.

Thấy Đằng Phi đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy Lăng Thi Thi bên cạnh Đằng Phi, ánh mắt lập tức sáng ngời, lập tức vẻ mặt cao ngạo hướng về phía Đằng Phi:

- Ngươi chính là Đằng Phi? Thật sự là tự cao tự đại, ngay cả đặc sứ của hoàng tử đều coi thường như thế. Thật không hiểu điện hạ coi trọng người điểm nào?

Nói xong, lập tức lấy ra một quyển trục màu vàng, thản nhiên nói: - Đằng Phi, quỳ xuống tiếp ý chí của điện hạ đi?

Đằng Phi nhướng mày, vừa định lên tiếng thì bên cạnh truyền tới một tiếng cười lạnh:

- Điện hạ? Ha ha, hay cho một vị điện hạ ra vẻ ta đây. Không biết điện hạ của ngươi là vị hoàng tử nào? Bổn vương lần đầu tiên nhìn thấy có người chiêu hiền đãi sĩ như thế. Ha ha ha, thật là buồn cười!

Giọng của người nói chuyện ít nhiều mang theo vài phần non nớt, bốn chữ “chiêu hiền đãi sĩ” kia càng là bị nhấn mạnh, ý tứ châm chọc mười phần.

Vị đặc sứ hoàng tử này vừa định nổi giận, đột nhiên nghe thấy hai chữ “bốn vương” này, toàn thân rùng mình, xoay người, nhìn thấy bên kia đi qua một thiếu niên.

Thiếu niên thoạt nhìn cũng chỉ 14, 15 tuổi, mặc hoàng bào cổn long, đầu đội kim long quan buộc tóc, mặt như quan ngọc, lông mày kéo tận mai. Tuy rằng còn trẻ nhưng một thân khí độ uy nghiêm khiến người không dám khinh thị.

- A, Tứ... Tứ hoàng tử điện hạ?

Vị đặc sứ hoàng tử này ngây người, lập tức kịp phản ứng, vội vàng thu hồi quyển trục màu vàng trong tay kia, thành thật quỳ xuống hộ:

- Ra mắt Tứ hoàng tử điện hạ!

- Miễn lễ. Bổn vương không nhận nỗi đại lễ của ngươi. Nói xem, ngươi là người của ai?

Trên mặt Tứ hoàng tử trẻ tuổi mang theo một vẻ trêu tức, thản nhiên nói.

Trên thực tế hắn rất rõ là người của ai, hắn chỉ là cho người nói một tiếng ở trước mặt nhị ca: nói Hải Uy Thành có người kêu Đằng Phi là một nhân tài phi thường ưu tú, thực lực rất mạnh, tài lực cũng rất hùng hậu. Hắn biết, vị nhị ca tham lam kia nhất định sẽ phải người đến mời chào.

Mà vị Nhị hoàng tử điện hạ kia, trước giờ cao cao tại thượng quen rồi, lời mời chào của hắn từ trước đến nay đều giống như ban ân. Trông cậy vào hắn lễ hiền đãi sĩ đó là căn bản không có khả năng, ngay cả người của Nhị hoàng tử cũng đều nuôi thành loại tính khí này. Tuy rằng cũng từng gặp một ít trở ngại nhưng lại không hề có dấu hiệu hối cải chút nào.

Tứ hoàng tử sau khi cố ý để nhị ca biết chuyện này, sau đó tự mình xuất hiện

lộng. Thiếu niên Đăng Phi này tuổi xấp xỉ mình còn không lập tức ngoan ngoãn nương tựa dưới trướng?

- Ta là người của Nhị hoàng tử điện hạ. Đặc sứ hoàng tử không dám giấu giếm, thành thật nói.

Đối mặt với Đằng Phi không có thân phận quý tộc gì hắn có thể kêu ngạo tự

cao, coi trời bằng vung. Nhưng đối mặt với Tứ hoàng tử điện hạ thân phận vô cùng

tôn quý, đánh chết hắn cũng không có lá gan đó.

- Được rồi, ngươi cút xa một chút đi, bổn vương lười nhìn mặt người. Trở về ô nói cho nhị ca ta, cứ nói là người này bản vương sớm đã coi trọng. Nói cho hắn, - thật xin lỗi.

Tứ hoàng tử thản nhiên nói, đuổi vị đặc sứ này của Nhị hoàng tử đi giống như đuổi ruồi.

Đằng Phi và Lăng Thi Thi một mực đứng ở đó, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.

Vị sứ giả kia của Nhị hoàng tử không dám phản kháng, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Đằng Phi một cái, xoay người bước đi.

- Đằng công tử, thật có lỗi. Bổn vương năm trước đã muốn tới đây, tuy nhiên bị một số chuyện cuốn lấy, thẳng đến hôm nay mới tới.

Tứ hoàng tử vẻ mặt tươi cười đi tới gần Đằng Phi, sau đó thành khẩn nói: - Bổn vương đến... là xin lỗi vì những việc đã làm của Hồng Nhật Hội.

Lăng Thiên Vũ mặc thành bộ dạng thị vệ đi theo phía sau Đằng Phi nghe xong liền sửng sốt, lập tức sắc mặt trở nên khá khó coi. Không nghĩ tới vị hoàng tử trẻ tuổi này không ngờ có tâm cơ như thế, thật sự là một người đáng sợ.

Tứ hoàng tử nói xong, vung tay, bên kia đường lập tức xuất hiện một đội nhân mã, đây một người bị trói giật cánh gà tới.

Đám người Đằng Phi vừa nhìn, người này không phải ai khác chính là hội trưởng Ngô Dụng của phân hội Hồng Nhật Hội Hải Uy Thành. Chỉ là Ngô Dụng giờ phút này sớm không có phong độ nho nhã lúc trước: tóc tán loạn, mặc áo tù, hai chân trần- bộ dạng hết sức chật vật.

Ngô Dụng một mực cúi đầu, bị đẩy tới trước mặt Đằng Phi. Tứ hoàng tử lạnh lùng nói:

- Ngô Dụng. Người tự tiện cầu kết những quý tộc kia của Hải Uy Thành, chèn ép việc làm ăn của Đằng công tử thậm chí sai người ra tay với Đằng công tử, tội không thể tha. Hôm nay, ta liền đem người giao cho Đằng công tử xử lý, ngươi có phục không?

Ngô Dụng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt kia có uể oải, có phẫn nộ, có không cam lòng còn có vài phần bị thương.

Hắn hơi hơi gật đầu, giọng khàn khàn:

- Thuộc hạ chịu phục, thuộc hạ đã làm sai chuyện, nên bị phạt! Xin Đằng công tử xử lý!

Ánh mắt Đằng Phi hơi lóe lên, thầm nghĩ: Một chiêu này của Tứ hoàng tử thật xinh đẹp, nếu ta thật sự giết Ngô Dụng này, chỉ sợ trừ đi theo hắn cũng không có con đường thứ hai đểchọn. Hơn nữa chẳng những sẽ đắc tội với toàn bộ người của Hồng Nhật Hội. Cho dù người khác của Hải Uy Thành cũng sẽ khinh bỉ mình, uy tín và thanh danh của mình sẽ xuống dốc không phanh.

Nếu không giết hắn, như vậy mục đích của Tứ hoàng tử cũng đã đạt tới. Hắn bán cho mình nhận tình to lớn hôm nay, còn có thể để lại cho người khác một loại ấn tượng thưởng phạt rõ ràng.

Tính toán này thật là tinh tế!

Đằng Phi nghĩ nghĩ, đột nhiên từ trên người thị vệ bên cạnh rút ra một thanh yêu đao, cầm đao đi hướng Ngô Dụng.

Bầu không khí của hiện trường đột nhiên trở nên khẩn trương. Lập tức liền có không ít người xao động, bị ánh mắt của Tứ hoàng tử đè xuống, đồng thời Tứ hoàng tử cũng ánh mắt lấp lánh nhìn Đằng Phi, miệng mím chặt, trong lòng không biết nghĩ cái gì.

Ngô Dụng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, giống như là nhận mệnh cuối cùng nhìn thoáng qua hướng Tứ hoàng tử, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm: Người thiếu niên, quả nhiên không đắc tội được. Hy vọng điện hạ có thể đối xử tử tế với người nhà của ta!

Đằng Phi nhấc tay, đao hạ.

Không trung lóe lên một vệt sáng.

Dây thừng trên người Ngô Dụng tự động rớt xuống, ngay cả quần áo cũng không bị rách, có thể thấy được sự tinh chuẩn của một đao này của Đằng Phi.

Ngô Đụng dạo quanh quỷ môn quan một vòng như lọt vào trong mộng, khó có

thể tin nhìn Đằng Phi, khóe miệng co giật dữ dội, trên trán toát ra một lớp mồ hôi 1 lạnh thật dày.

Lúc này nghe thấy Đằng Phi thản nhiên nói:

- Người chèn ép việc buôn bán của Đằng gia đều đã đền tội, Đông Bằng Đông Dũng muốn giết ta cũng đều đã chết. Lúc xảy ra những chuyện này hội trưởng Ngô Dụng cũng không ở Hải Uy Thành, nhiều nhất chỉ là giám thị bất lực, tội không đến mức chết. Đằng Phi ta không phải người không phân biệt được ân oán, làm sao giết ngươi? Ngô hội trường, người tự do.

Ngô Dụng trong lòng cảm khái vạn ngàn. Vừa rồi hắn cuối cùng nhìn hướng Tứ hoàng tử một cái, trên mặt Tứ hoàng tử điện hạ hắn chỉ nhìn thấy lạnh lùng vô tình. Khi hắn cho rằng ắt phải chết không thể nghi ngờ, lại không nghĩ rằng đối phương căn bản không có ý giết hắn.

Trong lòng nghĩ, Ngô Dụng khom người thi lễ thật sâu với Đằng Phi: - Đằng công tử hiểu sâu đại nghĩa, Ngô Dụng tạ ơn không giết của Đằng công tử!

Sắc mặt Tứ hoàng tử trong nháy mắt này trở nên có chút khó coi, lập tức cười ha hả:

- Oan gia nên giải không nên kết. Nếu đã nói rõ, vậy chuyện này liền bỏ qua. Ngô Dụng, về sau ngươi liền đi theo Đằng công tử đi. Hồng Nhật Hội... ta sẽ chọn một vị phân hội trưởng khác.

Ngô Dụng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hướng về Tứ hoàng tử thi lễ thật sâu: - Ngô Dụng tạ điện hạ khai ân.

Tứ hoàng tử không để ý cười cười. Người tâm đã rời đi, hà tất giữ lại bên mình, làm không tốt lúc nào đó sẽ trở thành tai họa. Không bằng coi như một lợi thế tung ra để mời chào Đằng Phi.

Một tên Đại Đấu Sư mà thôi, Vũ Văn Hãn Hải hắn... không thiếu.

Lập tức, Đằng Phi mời Tứ hoàng tử tiến vào Đằng phủ, lại chuyên môn phân phó người dân theo Ngô Dụng đi rửa mặt chải đầu một phen, đổi quần áo xong lại tới. Sự cẩn thận của Đằng Phi khiến Ngô Dụng sinh lòng cảm động, so với sự lạnh lùng vô tình của Tứ hoàng tử điện hạ, trong lòng Ngô Dụng ngổn ngang trăm mối.

Trong phòng tiếp khách, Tứ hoàng tử và Đằng Phi uống trà nói chuyện phiếm.

- Đằng công tử chắc đã biết ý đồ đến của bổn vương. Tục ngữ nói, chim khôn chọn cành mà đậu. Với thực lực của Đằng công tử, nếu lựa chọn đi theo bổn vương, bổn vương cam đoan đưa người một hồi phú quý thật lớn!

Tứ hoàng tử Vũ Văn Hãn Hải không giấu giếm ý đồ tới mà là gọn gàng dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề.

- Thừa mông điện hạ nâng đỡ. Đằng Phi một giới thảo dân, tài gì đức gì, không gánh nổi sự coi trọng của điện hạ.

Đằng Phi nhìn Tứ hoàng tử, vẻ mặt thành khẩn: - Hơn nữa, chí của Đằng Phi không ở triều đình...

Đằng Phi chưa nói dứt liền bị Tứ hoàng tử cắt đứt, trên mặt Tứ hoàng tử lộ ra ý cười thản nhiên:

- Thế nào, chẳng lẽ Đằng công tử còn giận bổn vương hay sao? Lại nói tiếp, trước đây bổn vương quả thật động sát tâm đối với người. Đằng gia Tây Thùy từ sau khi cha ngươi mất đi, Đằng Văn Đình và Đằng Văn Hổ liền thành người của bổn vương. Tuy rằng bổn vương không tự mình ra mắt bọn họ, nhưng bọn họ mỗi năm đều cung cấp lượng lớn tài chính, dược phẩm và vũ khí khôi giáp cho bồn vương. Hơn nữa, bổn vương quả thật rất thích Đằng Kiều, từng muốn nạp nàng làm thiếp. Hết thảy đều bị người làm hỏng. Nếu ngươi là bổn vương, người sẽ làm như thế nào?

Đằng Phi nhìn Tứ hoàng tử, không kiêu ngạo không hiểm nịnh:

- Bọn họ cung cấp cho điện hạ tài chính, vũ khí, dược phẩm đều là sản nghiệp cha ta để lại. Bọn họ chiếm sản nghiệp của cha ta, hủy từ đường của phụ mẫu ta, đốt linh vị của phụ mẫu cùng những tùy tùng đã chết. Ta tới Tây Thùy, bọn họ lại muốn giết ta, tội đáng muốn chết. Xin hỏi điện hạ, ta giết bọn họ là không nên sao?

Tứ hoàng tử có chút nghẹn lời:

- Được rồi. Chuyện này đã qua, không nhắc lại nữa. Bổn vương hiện tại càng coi trọng người...

- Thật xin lỗi, điện hạ. Ta cự tuyệt!

Đằng Phi đồng dạng ngắt lời Tứ hoàng tử. Thần thái khiêm tốn, giọng điệu lại cực kỳ kiên quyết, không hề có đường thương lượng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi