CHIẾN THẦN BIẾN

Máu của Xích Huyết Giao trong vạc thuốc cũng không có giảm bớt, thân thể của Đằng Phi lộ ra một chút, mãi đến khi thuốc ở bên trong không còn, chỉ còn lại một đám bã thì thân thể của Đằng Phi đã dựa vào thành vạc, mê man.

Vẻ mặt anh tuấn của hắn chìm vào giấc ngủ lại trở về giống như bao đứa trẻ bình thường, nhưng trên thân thể lại mơ hổ tản ra một cỗ Long uy nhàn nhạt.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tử Lăng lộ ra một vẻ đắc ý hiếm thấy, ngày xưa lấy được phương thuốc này ở trong chỗ di tích kia vốn tưởng rằng cả đời không có cơ hội thử nghiệm nhưng giờ lại có thể gặp được thiếu niên Đằng Phi này, chẳng những hoàn thành xong tâm nguyện cho hắn mà cũng làm xong cho mình, chứng minh được phối phương lấy từ trong nơi đó ra hoàn toàn có thể sử dụng được!

Vậy thì, thiếu niên trước mắt này thật sự có thể trở thành cường giả sao? Nhìn thấy gương mặt hắn trong lúc ngủ say thì Lục Tử Lăng chìm vào suy tư.

Đằng Phi có cảm giác mình đang trải qua một giấc mộng thật dài, trong mơ hắn không cam lòng sống cuộc sống bị giễu cợt, không cam lòng cả đời làm kẻ bình thường, không cam lòng trước huyết thủ thâm cừu của phụ thân, hắn chạy đến một vách núi cạnh bờ sông, lại ngẫu nhiên cứu được một cô gái xinh đẹp như tiên, nàng nói thân thể hắn có thể thay đổi nhưng phải chịu đựng rất nhiều thống khổ. Kết quả… thật sự rất là thống khổ, đến giờ hắn cũng không dám hồi tưởng lại nữa.

Hắn chậm rãi mở mắt, Đằng Phi phát hiện bản thân mình đang nằm bên trong sơn động, dưới thân thể là một tấm đệm giường thật mềm mại, bên cạnh là một vạc thuốc, sắc trời bên ngoài đã tối tăm, bên trong sơn động chỉ còn một mình hắn.

- Ách, không phải ta đang nằm mơ, tất cả mọi chuyện phát sinh đều là sự thật sao ?

Đằng Phi đầu óc mơ hồ, chậm rãi ngồi dậy, sau khi đầu óc thanh tĩnh lại, hắn xác định được bản thân không có nằm mộng, tất cả mọi chuyện phát sinh lúc trước đều là sự thật.

- Ta còn tưởng mình đã chết rồi.

Đằng Phi thì thào nói, sau đó nhìn quần áo trên người thì khuôn mặt của Đằng Phi có chút ửng đỏ, trong lòng thầm nghĩ : "Chẳng lẽ là nàng mặc cho ta sao?"

Nhưng nàng đâu rồi? Đã đi hay chưa ?

Đằng Phi đứng lên, nhìn thoáng qua chung quanh, cũng không thấy Lục Tử Lăng đâu, trong lòng vô cùng mất mác, xem ra thì nàng đã đi rồi, thực lòng nàng cũng không thiếu mình cái gì, bản thân mình cứu nàng một mạng, nàng lại cải biến thân thể của mình, xem như là đã trả phần nhân tình kia cho mình rồi.

Cuối cùng thì bản thân mình và nàng cũng không phải là người ở cùng một thế giới, nàng rời đi cũng là một chuyện bình thường.

Tuy rằng không ngừng tự an ủi mình nhưng phấn mất mát này làm cho trong lòng Đằng Phi có chút chua xót.

Chẳng qua, ngay lập tức Đằng Phi cảm giác được bản thân mình có sự thay đổi, hắn cảm giác được bản thân đac có sự biến hóa, có thể hay không cảm ứng được đấu khí, trong cơ thể hắn phải chăng là đã hình thành đấu tuyền. Hai điểm này thì bây giờ Đằng Phi còn chưa biết, nhưng lực lượng của hắn lại tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Hiện tại, Đằng Phi thậm chi cảm giác được một quyền của mình có thể đánh chết một con trâu.

Cho dù lúc trước không thể cảm ứng đấu khí nhưng con đường võ giả này, Đằng Phi tự tin mình tuyệt đối có thể đi được.

Đằng Phi đã học qua rất nhiều điển tịch, đối với hiểu biết về đấu khí võ giả so với những võ giả bình thường hơn không biết bao nhiêu lần.

Người thường, muốn đi con đường võ giả này thì gặp vô vàn khó khăn nhưng cũng không phải là không thể thành công, chỉ là so với Đấu khí Võ Giả thì thua kém nhiều lắm.

Võ giả bình thường thì chia làm Võ Sư, Chân Khí Đại Võ Sư, Chân Nguyên Võ Thành, còn có Võ Thần trong truyền thuyết.

Võ giả, Chân Khí Đại Võ Sư cùng Chân Nguyên Võ Thánh, mỗi cảnh giới đều chia thành thập cấp. Đa số người thường khi tu luyện võ kỹ thì cần phải rèn luyện thân thể nhưng đến cuối cùng hơn phân nửa đều dừng lại ở cảnh giới Võ Sư thập cấp, cái đó đã là rất cường đại rồi.

Bởi vì Võ Sư thập cấp đã có thể khiêu chiến với Võ Giả đấu sư nhất giai.

Vùng đất này, đấu khí Võ Giả hùng bá thiên hạ, Võ Sư thập cấp cũng có thể có được phần tôn nghiêm thuộc về mình.

Đấu khí Võ Giả, căn cứ theo ghi chép thì có thập giai, mỗi giai lại có thập cấp, trong đó khi Đấu khí Võ Giả đạt đến tam giai thì được xưng là Đấu Sư, từ tứ đến lục giai gọi là Đại Đấu Sư, thất đến cửu giai được gọi là Đấu Tôn mà thập giai thì được xưng là Đấu Thánh.

Võ giả bình thường tu luyện chân khí đến cảnh giới Đại Võ Sư thì cũng có thể khiên chiến với Đấu khí Võ Giả, ở trên thế giới này thì đó được xem như là tồn tại cường đại rồi.

Vừa đến tam cấp Đại Võ Sư thì tương ứng với nhất giai Đấu Sư, lục đến bát cấp Đại Võ Sư thì tương ứng đó là nhị giai Đấu Sư, Đại Võ Sư ngoài cửu cấp thì là tam giai Đấu Sư.

Thập cấp Đại Võ Sư bằng vào lực lượng cường tại cùng với võ kỹ tinh diệu thì Đấu Sư thông thường cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng nếu muốn chiến với Đại Đấu Sư thì sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng cũng chưa chắc có cơ hội khiên chiến với tứ giai Đại Đấu Sư.

Mà Chân Nguyên Võ Thánh vừa đến nhị cấp thì có thể khiêu chiến với tứ giai Đại Đấu Sư, Chân Nguyên Võ Thánh tam đến tứ cấp có thể khiêu chiến với ngũ giai Đại Đấu Sư, , Chân Nguyên Võ Thánh ngũ đến lục cấp có thể khiêu chiến với lục giai Đại Đấu Sư, lục đến bát cấp có thể khiêu chiến với thất giai Đấu Tôn.

Võ Thánh cửu cấp có thể khiêu chiến Đấu Tôn bát giai.

Võ Thánh thập cấp có thể khiêu chiến Đấu Tôn cửu giai.

Võ Thần trong truyền thuyết thì khiêu chiến với Đấu Thánh thập giai.

Nhìn qua thì dường như rất tốt, giống như lời nói của giáo quan Lý Mục vậy, người thường chỉ có thể thông qua cố gắng của bản thân mới tu luyện Đại Võ Sư chân chính, thậm chí là Võ Thánh, vì thế có thể khiêu chiến với đấu khí Võ Giả cường đại.

Nhưng trên thực tế, nhìn chung cả hoàng triều Chân Võ, từ khi khai quốc đến giờ gần một ngàn năm cũng không thấy xuất hiện mấy vị Chân Nguyên Võ Thánh càng đừng nói đến Võ Thần trong thuyền thuyết.

Số lượng chân khí Đại Võ Sư cũng không phải là ít, nhưng mà cho dù là chân khí Đại Võ Sư thập cấp cũng chỉ có tư cách khiên chiến với Đại Đấu Sư tứ gia mà thôi, hơn nữa, có rất ít cơ hội chiến thắng.

Giống như gia gia của Đằng Phi là Đằng Văn Hiên, tứ giai Đại Đấu Sư thất cấp, chỉ cần không đụng đến Chân Nguyên Võ Thánh thì đối mặt với Võ Giả khác thì cơ hồn chính là tồn tại vô địch.

Đấu khí Võ Giả chỉ cần thiên phú đủ tốt, tiền vốn đủ mạnh, như vậy thì tương lại của hắn sẽ có thể vô hạn.

Võ Giả bình thường, về phần thiên phú thì so với Đấu Khí Võ Giả còn kém nhiều lắm, nơi xuất phát sẽ không ngang bằng nhau, mỗi bước đi của Võ Giả bình thường cũng gian khó hơn nhiều.

Nếu đánh giá một cách khác thì Đấu Khí Võ Giả chính là người xuất thân từ quý tộc, bọn hắn chỉ cần cố gắng muốn tu luyện thì sẽ thành công, đối với bọn họ mà nói thì một chút cũng không khó.

Còn Võ Giả bình thường thì là người xuất thân bần hàn, muốn đạt được thành công vĩ đại thì quả thật là còn khó hơn lên trời.

Đằng Phi nghĩ đến đây thì khóe miệng nở ra một nụ cười tự tin, từ hôm nay trở đi hắn không còn là Đằng Phi Đấu Võ Song Phế nữa.

Bày ra một tư thế, hít sâu một hơi, một quyền hung hăng xuất ra, một tiếng xé gió chợt vang lên, một đạo khí lưu nhàn nhạt bám vào trên nắm tay của Đằng Phi, trong không khí phát ra một tiếng vang.

Chân khí Võ Giả.

Ta đã là chân khí Đại Võ Sư.

- Ha ha ha ha.

Dưới màn đêm, Đằng Phi trong sơn động không nhịn được mà cười ha hả, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

- Phụ thân, mẫu thân, Lý thúc, các người có nhìn thấy không? Đằng Phi ta đây không còn là một tên phế vật nữa.

Lệ đầy trên khuôn mặt Đằng Phi, hắn thì thào nói.

Hô!

Trong sơn động đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, làm cho Đằng Phi hoảng sợ, hắn lau khóe mắt rồi tập trung nhìn vào, thì ra là không phải ai khác đó chính là Lục Tử Lăng người mà hắn đã cho rằng đã rời khỏi đây rồi.

- Hả? Tỷ tỷ, người, người còn chưa đi sao?

- Không đi.

Lục Tử Lăng nhìn thoáng qua Đằng Phi, không nói gì sau đó nhấc tay, một tiếng “ầm” liền vang lên, chừng mấy quyển thư tịch từ trong giới chỉ của Lục Tử Lăng đổ ra, trong bóng đêm vẻ mặt của Lục Tử Lăng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra tâm tình của nàng.

Từ trên khuôn mặt của nàng mà muốn nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của nàng thì thật sự quá khó.

Trong lòng Đằng Phi cảm khái một câu, sau đó ngồi xuống, mới vừa thấy được bìa mặt của một quyển sách thì hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà nhảy dựng lên.

- Cấp Đấu Sư, đấu kỹ trung cấp Đường Lang Quyền? Đây không phải là công pháp đấu kỹ của Thôi gia trong Thanh Bình Phủ sao?

Khóe miệng Đằng Phi hơi co giật lên, nương theo ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào thì nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tử Lăng cũng không thay đổi.

- Đây vốn là cấp Đại Đấu Sư, đấu kỹ trung cấp Kim Điêu Trảo, ông trời ơi, đây là tuyệt học gia truyền của Vương gia a. Còn có cái nữa nữa, Phi Hoa Chưởng là tuyệt học gia truyền của Triệu gia…

Đằng Phi ngồi ở nơi này, nhìn thấy một quyển sách thì sắc mặt hắn trở nên kinh ngạch, đã dần dần trở nên chết lặng.

- Đây vốn là của Tôn gia… Đây là của Lý gia… Cái này vẫn là của Lý gia…

Đằng Phi càng xem thì càng giật mình, toàn bộ công pháp đấu kỹ nổi danh của bát đại gia tộc trong Thanh Binh Phủ dường như đều ở hết nơi này.

Nếu không phải người đứng trước mặt là Lục Tử Lăng thì tuyệt đối Đằng Phi sẽ cho rằng đây là một người nhàm chán muốn làm ra thứ này.

Nàng lại có thể. . . Lại một lần nữa, cướp sạch bát đại gia tộc ở Thanh Bình Phủ. Vì sao lại muốn đưa ta những thứ này? Đằng Phi không nói gì, đứng dậy nhìn vào khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng của Lục Tử Lăng, ở dưới ánh trăng hắn im lặng đứng ở nơi đó.

Bát đại gia tộc ở Thanh Bình Phủ quả thật rất xui xẻo, Đằng Phi cũng nhịn không được mà cảm thấy bọn hắn quá khó sống. Trước đó vài ngày thì bị người ta cướp sạch hết dược liệu thượng hạng, bát đại gia tộc đã nổi trận lôi đình, phái ra không ít Võ Giả để đi bắt tên đạo tặc chết tiệt kia.

Nhưng không bao lâu sau, lại một lần nữa toàn bộ Đấu kỹ gia truyền bị người ta lấy sạch, chuyện này bây giờ không thể dùng hai từ xui xẻo để hình dung nữa.

Toàn bộ đấu kỹ này thì sư phụ tỷ tỷ hiển nhiên là không để vào mắt, chỉ bằng vào động tác lơ đãng chán ghét ấy thì Đằng Phi đã biết. Cho nên nói, nàng làm tất cả chuyện này là vì bản thân mình.

Bản thân mình cứu nàng một mạng, nàng lại cho mình một hồi báo không thể tưởng tượng nổi.

- Cảm ơn.

Ngoại trừ hai chữ này thì Đằng Phi cũng không biết dùng phương thức gì để diễn tả cảm kích cùng cảm động từ trong đáy lòng.

- Đấu kỹ của ta tu luyện, không có biện pháp nào truyền cho người, bởi vì ngày sau một khi bị người khác nhận ra thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên ta mang tới cho người một ít đấu kỹ sơ cấp, tuy rằng mấy thứ này thật thông thường nhưng tạm dùng trước đi, đợi sau này khi thương thế của ta lành hẳn thì ta sẽ kiếm cho ngươi một chỗ tốt hơn.

Lần đầu tiên Lục Tử Lăng nói nhiều lời như thế, tuy rằng thanh âm trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng phần thân thiết này thì Đằng Phi có thể cảm nhận được.

- Tỷ, những thứ này là rất tốt rồi. Một cuốn thôi cũng khiến cho người khác không dám nghĩ đến...

Đằng Phi chân thành nói nhưng trong lòng vô cùng bội phục Lục Tử Lăng, thật sự là thần thông quảng đại a. Đi cướp sạch công pháp đấu khí của bát đại gia tộc mà còn nói nhẹ nhàng như thế.

- Tốt nhất là ngươi nên giữ lại đấu kỹ Kim Điêu Trảo đi, chờ sau này khi đạt cảnh giới Đại Đấu Sư thì hãy tập nó, những đấu kỹ sơ cấp này thì tạm thời ngươi cho ta chút thời gian, ta sẽ dung hợp nó cho ngươi, nói cách khác, lúc ngươi luyện tập những đấu kỹ đó nếu bị người phát khác hiện thì cũng không có vấn đề gì.

Lục Tử Lăng nói xong thì từ trong nhẫn lấy ra giấy bút đồng thời lấy ra một viên Dạ Minh Châu, nhất thời thì bên trong huyệt động liền sáng lên.

Hiển nhiên là viên Dạ Minh Châu này cũng là một bảo vật vô giá.

Không để ý đến Đằng Phi, Lục Tử Lăng trực tiếp ngồi ở chỗ kia, bắt đầu lật xem những đấu kỹ sơ cấp này, khi thì nhíu mày lúc thì giãn ra, một tay viết lên trên giấy, phát ra những âm thanh sàn sạt.

Huyệt động lại lâm vào cảnh yên lặng, Đằng Phi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì nội tâm liền cuồn cuồn, không thể dùng từ nào để diễn tả được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi