CHIẾN THẦN BIẾN

Nhưng bất kể là Đằng Vũ hay là Ngữ Đồng, hai người đều không để ý lời khoe khoang của Âu Lạp Lạp mà là trợn mắt há hốc mồm nhìn Đằng Phi, sau đó lại nhìn Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp. Ngữ Đồng có chút gian nan mở miệng hỏi:

- Các ngươi. . . đều tới cảnh giới gì rồi?

Đằng Phi cười khẽ một chút nói:

- Ngữ Đồng tỷ tỷ.

Âu Lạp Lạp ngây thơ hồn nhiên, miệng lưỡi thẳng thắn, các vị không cần để ý. Nàng hiện giờ là Đại Đấu Sư bậc sáu cấp bốn, Âu Lôi Lôi là bậc sáu cấp 10. Ta thì. . . đại khái mạnh hơn hai người bọn họ một chút xíu.

Mặc dù Đằng Phi dùng tay vạch. . . một chút xíu, thật sự là một chút xíu. Nhưng Đằng Vũ và Ngữ Đồng hai người vẫn là như trúng ma pháp hóa đá, ngây ra ở đó gần như là đánh mất năng lực suy nghĩ.

- Bậc sáu, ta không nghe sai chứ?

Thật lâu sau, Ngữ Đồng mới phục hồi tinh thần, khóe miệng co giật, vẫn như trước đầy vẻ khó tin nhìn Âu Lôi Lối và Âu Lạp Lạp, lẩm bẩm:

- Điều này sao có thể. Bọn họ mới bao lớn?

Đằng Vũ thì đứng lên, đi tới trước mặt Đằng Phi, nắm lấy tay hắn thanh âm đều mang theo từng tia run rẩy:

- Đằng Phi. Ngươi. . . ngươi thật sự có thể đánh thắng Ngọc tỷ?

Đằng Phi cười cười, thản nhiên nói:

- Tỷ, ngươi cũng quá coi thường ta. Nếu ta thật sự kém như vậy, Thác Bạt gia và Vương gia lại làm sao có thể bị diệt? Người coi những thế lực kia của Thanh Nguyên Châu đều ngốc sao? Bọn họ trước khi đánh vào bảy đại gia tộc Thanh Bình Phủ, hầu hết vũ lực của bảy đại gia tộc đã bị ta đánh tàn rồi!

- Quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi. Tỷ không nghĩ tới, người lại có tiền đồ như vậy, tỷ thật cao hứng thay ngươi! Đằng Vũ hứng phấn đến mức nói năng hơi lộn xộn, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đằng Phi:

- Chiến đấu ngày mai, thắng cũng được nhưng không nên giết nàng, được không?

Đằng Phi gật gật đầu nói:

- Yên tâm đi, tỷ. Mặc kệ nàng tương lai như thế nào, nhưng ít ra từng là bằng hữu của người, từng trợ giúp người nhiều như vậy. Ta sẽ không giết nàng.

Một đêm này đối với rất nhiều người mà nói đều là một đêm không ngủ.

Đằng Phi, không ngờ tới đế đô!

Hắn cư nhiên xuất hiện ở Chân Võ Thành!

Tin tức này rất là chấn kinh một số người.

Đương nhiên, những người này đều là thế hệ trẻ của tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ và ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật.

Tôn Thiên Thiên sau khi gặp phải Đằng Phi, biết ý tưởng của mình muốn dựa vào bạn trai để đối phó Đằng Phi là không hiện thực biết bao. Nam nhân thân phận tôn quý này, trong xương kiêu ngạo đến tận cùng, tuyệt không cho phép có người điều khiển tư duy của hắn, càng sẽ không dễ dàng vì mình kết thù.

Tôn Thiên Thiên cũng không tệ như là Đằng Vũ nói, ít nhất nàng cũng không phải cô gái ngực to ngốc nghếch. Nàng rất rõ ràng, muốn báo thù, muốn giết Đằng Phi chủ yếu vẫn là phải dựa vào chính mình cố gắng.

Bên Học viện Thủy Tiên này, con cháu của tám đại gia tộc cũng không phải rất nhiều. Đại đa số đều tập trung ở Học viện Chân Võ.

Bao gồm Vương Duy Dương nàng từng thích điên cuồng, mặc dù bởi vì Vương Duy Dương ba năm trước bị Đằng Phi gần như đánh phế, Tôn Thiên Thiến ngược lại chui vào lòng con cháu quan lớn này của đế đô. Nhưng tám đại gia tộc đồng khí liên chi, tình cảm nhiều năm vẫn còn, ngày thường giữa lẫn nhau cũng còn có liên hệ.

Vương Duy Dương bị Đằng Phi ba năm trước gần như đánh phế, tĩnh dưỡng suốt một năm sau đó trở về Học viện Chân Võ. Nguyên bản hiện tại hắn là học sinh năm thứ năm, bởi vì tạm nghỉ một năm hiện tại là năm bốn Học viện Chân Võ.

Chính là bởi vì lúc trước Đấu tuyền gần như bị Đằng Phi hủy mất, một đôi cổ tay cũng bị phế, thực lực đầu khí của Vương Duy Dương ba năm nay gần như không có tiến bộ gì. Vẫn như trước là bậc ba cấp 10, không thể đột phá đến cảnh giới Đại Đầu Sư.

Một thiếu niên thiên tài đấu khí từng rất có hy vọng, cứ như bậy bị hủy.

Cho nên nói, cho dù xóa bỏ ân oán giữa gia tộc, người thống hận Đằng Phi nhất kỳ thật chính là Vương Duy Dương.

Đại công tử Thôi gia Thội Văn hiện giờ là học sinh năm thứ năm Học viện Chân Võ, hai mươi tuổi. Từ ba năm trước bậc ba cấp nằm tăng lên tới bậc bốn cấp ba bây giờ, xem như là đột phá ràng buộc Đại Đầu Sư này.

Nhị công tử Triệu gia Triệu Long Hưng năm đó, hiện giờ đã là 22 tuổi, học sinh năm thứ sáu của Học viện Chân Võ. Một thân thực lực từ bậc ba cấp tám năm đó tăng lên tới bậc bốn cấp năm, đồng dạng cũng thành Đại Đấu Sư.

Ngũ công tử Lý Cương của Lý gia năm đó từng gia dự trận công kích nhằm với Đằng gia, thực lực tăng lên lớn nhất. Lý Cương năm nay 21 tuổi, đã từ Đấu Sư bậc ba cấp sáu năm đó tăng lên tới bậc bốn cấp bảy, cũng học ngay tại Học viện Chân Võ, hiện giờ là học sinh năm thứ năm.

Ngoài ra phải tính đến thất công tử Hoắc gia Hoắc Văn Quảng. Năm đó Hoắc Văn Quảng chỉ có 15 tuổi, thực lực bậc ba cấp một. Ba năm sau, Hoắc Văn Quảng 18 tuổi, học sinh năm ba Học viện Chân Võ, thực lực đã đạt tới bậc bốn cấp hai!

Cùng thuộc một trong tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ nhị công tử Quy gia Quy Bình Bình, năm nay đã 24 tuổi, tốt nghiệp cùng khóa Lương Ngọc. Sau khi tốt nghiệp, lại lựa chọn gia nhập quân đội, hiện tại đã thành một sĩ quan. Quy Bình Bình ba năm trước chỉ là bậc ba cấp 10, hiện giờ nghe nói thực lực của hắn đã đạt tới bậc bốn cấp 10, thậm chí còn có người nói hắn đã đạt tới bậc năm!

Quy Bình Bình tuy rằng gia nhập quân đội nhưng lại nắm giữ cấm quân cửa thành, cho nên bây giờ còn ở lại trong Chân Võ Thành!

Quy Bình Bình thích Lương Ngọc đã rất nhiều năm, gần như thế hệ trẻ tuổi của tám đại gia tộc đều biết. Cho nên, đối với tâm tư Quy Bình Bình ở lại đế độ, những người này trong lòng biết rõ ràng.

Hiện giờ Quy gia và Lương gia đồng dạng bị diệt, gia tộc chia năm xẻ bảy, Quy Bình Bình và Lương Ngọc thành bèo không rễ. Một khi hắn biết Đằng Phi xuất hiện ở Học viện Thủy Tiên Đấu Võ, cừu hận gia tộc bị diệt cộng thêm lo lắng Đằng Phi sẽ bất lợi đối với Lương Ngọc, nhất định sẽ không ngồi xem.

Những người này, vào buổi chiều trước sau nhận được tin tức Tôn Thiên Thiên truyền tới.

Không thể không nói, cô gái Tôn Thiên Thiên này cũng có đủ tâm kế. Nàng sau khi đem những tin tức này truyền đi, lại đi chỗ Lương Ngọc một chuyến. Mặc dù quan hệ giữa nàng và Lương Ngọc cũng không tốt, nhưng hai người chung quy đều là con cháu tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ, giữa lẫn nhau mặt ngoài vẫn là vui vẻ.

Tôn Thiến Thiến tới là chuẩn bị muốn du thuyết Lương Ngọc, muốn Lương Ngọc cùng nàng cùng nhau đối phó Đằng Phi. Lại không nghĩ tới, ở chỗ Lương Ngọc nhận được tin tức sáng mai Lương Ngọc sẽ quyết đấu với Đằng Phi.

Tôn Thiên Thiên nghe thấy tin này, lập tức mừng rỡ. Lương Ngọc được công nhận là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi tám đại gia tộc!

Nếu nàng ta ra tay, như vậy theo như Tôn Thiên Thiên thấy Đằng Phi hẳn phải chết không nghi ngờ!

Nguyên bản Tôn Thiên Thiên còn có chút lo lắng, sợ Lương Ngọc nhớ cảm tình với Đằng Vũ, không chịu ra tay. Hiện tại xem ra, cừu hận của gia tộc vẫn là chiến thắng cảm tình cá nhân!

- Lương tỷ tỷ. Chỉ cần người chịu ra tay, Đằng Phi kia hắn phải chết không nghi ngờ. Như vậy, lát nữa ta liền thông báo tất cả con cháu tám đại gia tộc ở đế độ. Ngày mai, kêu bọn họ cùng tới cổ vũ Lương tỷ!

Tôn Thiến Thiến nói.

Lương Ngọc khẽ cau mày, nàng cũng không muốn quá mức làm rùm beng chuyện này. Tuy rằng nếu có cơ hội giết chết Đằng Phi, nàng sẽ không hạ thủ lưu tình. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lương Ngọc cho rằng hành vi của mình là chính nghĩa.

Loại đồ vật cừu hận này không nói rõ chính nghĩa hay tà ác. Nàng cũng không hy vọng nhìn thấy Đằng Vũ sau khi chịu đau khổ mất đệ đệ lại phải chịu đựng lời ác độc của con cháu tám đại gia tộc.

- Vẫn là thời đi, thông báo bọn họ làm gì? Đây là chuyện của ta.

Lương Ngọc thản nhiên nói.

- Lương tỷ, đây sao có thể là chuyện cá nhân ngài chứ? Đây là chuyện của tất cả mọi người tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ chúng ta! Súc sinh Đăng Phi kia, một mình hắn hủy tất cả tám đại gia tộc chúng ta, quả thật là táng tận lương tâm. Đem hắn bầm thây vạn đoạn đều khó giải mối hận trong lòng ta! Ta nhất định phải cho tất cả mọi người đều tận mắt nhìn hắn chết trong tay Lương tỷ ngươi!

Tôn Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Lương Ngọc hơi hơi nhíu mày, không lên tiếng.

Tôn Thiên Thiến nói:

- Lương tỷ, ta biết người trong lòng khó xử. Không phải ta nói ngươi, ngươi chính là quá thiện lương. Không sai, ta thừa nhận rằng Phi không có hành vi ác gì, nhưng Đằng Phi là người Đằng gia, điều này không sai chứ? Cô gái cùng Đằng Phi quan hệ không bình thường kia, cướp bảo vật tám đại gia tộc chúng ta, cướp đoạt đấu kỳ của chúng ta, ba năm trước lại gần như giết sạch võ sĩ tinh anh của tám đại gia tộc chúng ta. Loại cừu hận này, là không đội trời chung!

- Được rồi, ngươi không cần nói nữa. Ngươi muốn thế nào thì làm thế ấy đi.

Lương Ngọc có chút phiền chán khoát tay áo, cắt lời Tôn Thiên Thiên muốn nói, trong lòng dâng lên một cô bị thương: Cướp bảo vật tám đại gia tộc? Cô bé vô trị ngươi, ngươi làm sao biết những bảo vật kia vốn không thuộc về tám đại gia tộc? Có cái nào phía trên không phải dính đầy máu tươi người vô tội? Ngươi thật cho rằng gia tộc mình chính là thuần khiết vô tội như vậy sao?

Nhưng những lời này, Lương Ngọc lại lười đi nói với Tôn Thiển Thiển. Mà Tôn Thiên Thiên từ chỗ Lương Ngọc được cho phép, tự nhiên cũng không muốn chọc nàng mất hứng. Sau khi các từ lập tức trở lại chỗ ở của mình, sau một lát một đoàn bồ câu đưa thư đập cánh bay cao, nhanh chóng biến mất trên bầu trời tối đen, | bay về các phương hướng của đế độ Chân Võ Thành.

Tuy rằng chuyện này mới đầu cũng không có truyền bá ra ngoài quy mô lớn, nhưng dưới sự thúc đẩy của người có lòng Tôn Thiên Thiến này, vẫn rất nhanh truyền khắp toàn bộ Học viện Thủy Tiên Đấu Võ.

Thậm chí ngay cả bên phía Học viện Chân Võ đế độ rất nhiều người đều biết: Một giáo sư lựu giáo của Học viện Thủy Tiên muốn đánh lôi đài với một kẻ thù.

Lôi đài quyết đấu tuy rằng không hiếm thấy nhưng lại cũng không thường thấy. Dù sao trên lôi đài đao thương không có mắt, hơn nữa cừu hận lên lôi đài bình thường đều là không chết không ngừng. Loại náo nhiệt này, vẫn là có rất nhiều người nguyện ý xem.

Hơn nữa Lương Ngọc bộ dạng xinh đẹp, thực lực lại mạnh, ở trong vòng học viện của đế đô vẫn là có chút danh tiếng nhỏ. Như vậy, sớm hôm sau liền có rất nhiều người nối liền không dứt chạy tới Học viện Thủy Tiên Đấu Võ.

Hai huynh đệ Đằng Lôi và Đằng Long cũng ở trong số đó. Đằng Long đối với vị đường đệ nhiều năm không gặp đã không có ấn tượng gì, chỉ biết là Đăng Phi đột nhiên từ một kẻ vô dụng trở nên lợi hại.

Sau lại chính là rất nhiều chuyện không thể nghịch chuyển xảy ra, Đằng Long cũng đã bị không ít ảnh hưởng, tuy nhiên hắn tính tình hàm hậu cũng chưa từng trách tôi Đăng Phi.

Sau khi nghe nói rằng Phi tới đế đô, ở Học viện Thủy Tiên Đấu Võ muốn đấu lôi đài quyết sinh tử với Lương Ngọc, hắn liền dân theo Đằng Lôi đuổi tới Học viện Thủy Tiên Đấu Võ, muốn cổ vũ cho đệ đệ.

Trung tâm Chân Võ Thành, bên cạnh hoàng thành, đường cái Chân Võ bị bách tính đế đô xưng là một con đường thần bí nhất tôn quý nhất. Bởi vì ở trên đường này tùy tiện người nào đều là đại nhân vật giậm chân đế độ rung chuyển.

Phủ đại soái, Lăng gia!

Lăng Thi Thi vừa mới rời giường, vẻ mặt lười biếng vặn người, bên ngoài vội vàng tiến vào một tiểu thị nữ, thì thầm với Lăng Thi Thi vài câu. Lăng Thi Thi lập tức mở to hai mắt, hỏi:

- Thật sự? Tiểu thị nữ gật mạnh đầu.

Lăng Thi Thi ngây ra một lát, vành mắt ửng đỏ, lẩm bẩm:

- Tên lừa đảo đáng chết kia, tới đây lại không biết tìm ta! Chờ ta gặp ngươi! . . .

Nói xong, vòng qua tiểu thị nữ, trực tiếp liền xông ra ngoài. Sau một lát, một chiếc xe ngựa xa hoa hùng tráng lao ra khỏi phủ đại soái, chạy như bay!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi