CHIẾN THẦN BIẾN

Chu Chí Võ là con cháu của hoàng thất Hoàng triều Chân Võ, phụ thân hắn là thân thúc thúc của đương kim bệ hạ, Thân vương Chu Thụy Chu Thụy có ba mươi ba con gái mà chỉ có Chu Thụy là một con trai như vậy, hơn nữa thời điểm Chu Chí Võ sinh ra, Thân vương Chu Thụy đã bốn mươi tám tuổi, được cho là già gần chết. Thân là hoàng tộc, cộng thêm chỉ có một con trai như vậy, nên từ nhỏ Chu Chí Võ được sủng ái tới mức nào, cũng có thể nghĩ mà biết.

Cho tới nay, đều là Chu Chí Võ muốn gì là được đó.

Nói không khoa trương chút nào, cho dù là thân sinh của đương kim bệ hạ đãi ngộ những hoàng tử điện hạ kia, cũng không bằng Chu Chí Võ, bởi vì ngay cả đương kim Hoàng đế bệ hạ đã từng chính miệng khen ngợi: Chí Võ, là Kỳ Lân của nhà ta!

Thân vương Chu Thụy, hiện giờ không màng tới chính sự, mỗi ngày ở nhà chơi chim, câu cá ở nơi tĩnh mịch, cuộc sống cực kỳ thanh nhàn hạ thấp. Nhưng vị Vương gia này cũng không có bất luận kẻ nào dám xem thường hắn.

Bởi vì đương kim Hoàng đế năm đó khi hộ khẩu hiệu đánh hôn quân, từ đất phong dần đại quân tấn công Chân Võ Thành, lúc đó Chu Thụy chính là Binh Mã Đại Nguyên Soái, là lập hạ công lao hãn mã cho đương kim Hoàng đế quang vinh đăng lên Đế vị.

Xưng được là đệ nhất công thần!

Sau khi đoạt lấy thiên hạ, Chu Thụy lập tức giã từ sự nghiệp trong lúc đang ở tỉnh vinh quang, bỏ xuống hết thảy nhiệm vụ. Hơn nữa không hề gặp lại bất cứ một gã cấp dưới ngày xưa nào, sau lại mới có đại soái Lăng Tiêu Diêu.

Một vị Vương gia như vậy, nếu muốn không được Hoàng đế ân sủng đều không có khả năng!

Chu Thụy là một người cực kỳ sáng suốt, nhưng cho dù sáng suốt mấy đi nữa, đối mặt với đứa con lúc tuổi già mới sinh ra, đều trở nên không còn lý trí.

Đối với Chu Chí Võ, quả thực Chu Thụy cưng chiều đến tột đỉnh.

Mà Chu Chí Võ đích xác cũng rất ưu tú, ở phương diện đấu khí thuở nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú hơn người. Đứa con của hắn loại thân phận địa vị này, tiền tài quả thực giống như gió thoảng mây bay bình thường, Chu Thụy tự nhiên dùng toàn lực bồi dưỡng, các loại thiên tài địa bảo, cái gì cần có đều có, thậm chí ngay cả các hoàng tử cũng không có, hắn đều có.

Năm ấy Chu Chí Võ mười ba tuổi, cũng đã đột phá cảnh giới Đấu Sư, trở thành một Đại Đấu Sư; mười bốn tuổi đột phá đến bậc năm; thời điểm mười lăm tuổi đột phá đến bậc sáu, năm nay mười sáu tuổi đã đạt tới bậc sáu cấp mười đỉnh phong, chỉ kém một bước là có thể đột phá đến cảnh giới Đấu Tôn.

Với số tuổi này, loại cảnh giới này, tuyệt đối có thể nói là thiên tài. Cộng thêm xuất thân hoàng tộc, từ nhỏ đã được sủng ái, tự nhiên dưỡng thành tính cách của Chu Chí Võ cao ngạo, ích kỷ, lạnh lùng.

- Loại tính cách này, đặt trên một người bình thường thì có thể gần như không có người nào ưa thích hắn, nhưng đặt ở trên người một tiểu vương gia thân phận địa vị cực cao, thì không sao cả.

Nếu không có Thân vương Chu Thụy về đại sự phi thường sáng suốt, chỉ cho phép tập võ không được tiếp xúc quá nhiều với chính sự, chỉ sợ ngay cả đương kim Hoàng đế đều phải sinh lòng bất an.

Đây cũng là ưu điểm lớn nhất của Chu Thụy, năm đó hắn có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, bảo toàn cho mình một cuộc sống phú quý siêu cấp, hiện giờ hắn lại giáo dục hậu đại như vậy, tự nhiên là Hoàng đế rất cao hứng nhìn thấy. Cho nên, một nhà Thân vương Chu Thụy, ở toàn bộ Hoàng triều Chân Võ địa vị cực kỳ vượt bậc.

Lẽ ra, loại người trẻ tuổi Chu Chí Võ này, nếu muốn lấy khuê nữ nhà ai, khẳng định là đối phương sẽ hưng phấn đến muốn chết, sau đó tẩy rửa con gái đưa tới trước của dâng tặng.

Thế nhưng cố tình, vào mùa xuân năm nay, ngay trên lễ trưởng thành của Chu Chí Võ, vị tiểu vương gia từ nhỏ vốn đã ương ngạnh này, nói ra tên một cô gái trong lòng hắn nghĩ tới đã lâu, làm cho lão tử Thân vương Chu Thụy của hắn cái trán đổ mồ hôi, làm cho hoàng huynh của hắn, đương kim Hoàng đế bệ hạ phải nhíu mày, không ít các văn võ đại thần khác ở đường trường, cũng đều im thin thít không nói gì.

Cô gái này tên là Lăng Thi Thi.

Đại soái Lăng Tiêu Diêu trấn thủ biên ải, tay nắm quân quyền, hiện giờ trong quân có một phần ba tướng lãnh trọng yếu, đều xuất thân từ môn hạ của Lăng Tiếu Diêu.

Có thể nói hiện giờ Lăng đại soái, nổi bật đã mơ hồ vượt qua Thân vương Chu - Thụy năm xưa.

Từ xưa Tướng quân tay nắm trọng binh, chính là đối tượng của Đế Vương ngờ vực vô căn cứ, nhưng Lăng Tiêu Diêu cũng là một người thông minh, nhiều năm qua cùng Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, cũng không làm chuyện gì vượt quá bổn phận nửa điểm.

Thậm chí Lăng Tiêu Diêu còn từng làm ra vài chuyện tham ô. Tỷ như cho phu nhân mở mấy nhà tửu lâu xa hoa ở để độ. Mấy nhà tửu lâu đó đều nằm trên đoạn đường hoàng kim đế đô, ngày ngày kim tệ vào túi dẫn tới rất nhiều người ghen tị, mấy lần còn vạch tội Lăng Tiêu Diêu. Tuy nhiên tới Hoàng đế nơi đó, lại đều là trâu đất xuống biển, một đi không trở lại.

Người sáng suốt chân chính, đều biết mục đích của Lăng Tiêu Diệu làm như vậy, đơn giản là nói cho Hoàng đế yên tâm mà thôi.

Thế mà trên lễ trưởng thành của Chu Chí Võ, khi có người hỏi hắn có ngưỡng mộ trong lòng cô nương nào hay không, thời điểm này hắn đã có thể đính hôn cưới vợ, thì Chu Chí Võ một hơi nói ra cái tên Lăng Thi Thi. . .

Thân vương Chu Thụy trước nay chưa từng đánh qua đứa con, ngay cả lời nói nặng cũng chưa nói qua một cầu, đường trường còn có chút mơ hồ, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Mà Hoàng đế bệ hạ vốn thật sự vui vẻ luôn tươi cười không ngừng, tuy rằng lúc ấy vẫn còn đang cười, nhưng trong vẻ tươi cười này lại có thêm vài phần mùi vị phức tạp khó tả khôn xiết.

Lúc ấy phu nhân đại soái mang theo con gái tham dự lễ trưởng thành của tiểu vương gia Chu Chí Võ cũng là sững sờ ở nơi đó. Tuy nhiên chung quy là danh môn khuê tú, từng thấy quen mặt, đương trường bà tươi cười uyển chuyển từ chối Chu Chí Võ, nói tiểu nữ còn nhỏ, trước mắt với sự học làm trọng, tạm thời chưa nghĩ tới chuyện đại sự chung thân.

Trong lời nói của phu nhân Đại soái, làm cho rất nhiều người ở đây đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng có không ít người đang chờ xem náo nhiệt âm thầm thất vọng.

Những chuyện này đều tạm thời không đề cập tới nữa. Nhưng Chu Chí Võ từ nhỏ chưa từng bị người cự tuyệt, lúc ấy cố nén nhịn không có phát tác, sau lại bởi vì sự kiện này náo loạn vài ngày. Đến cuối cùng, Thân vương Chu Thụy đã hơn sáu mươi tuổi không có biện pháp phải giải thích cho Chu Chí Võ biết quan hệ lợi hại trong đó. Đồng thời trong lòng Chu Thụy cung thầm hối hận: sớm biết như vậy, không bằng sớm một chút định ra chuyện hôn nhân cho Chu Chí Võ, thì đâu có chuyện khó xử hôm nay.

Hà Tuy rằng Chu Chí Võ nghe hiểu được ý của phụ thân, trong lòng lại càng thêm khó chịu. Một mặt hắn tức giận Hoàng đế bệ hạ ích kỷ lạnh lùng, năm đó khi phụ thân giã từ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, hắn từ nhỏ không được học tập xử lý bất cứ chính sự gì, điều này chẳng lẽ còn không đủ để nói rõ vấn đề sao?

Mình nhìn trúng Lăng Thi Thi, đúng vậy, nàng là con gái của đại soái, nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ hắn con của thân vương này, cưới con gái của đại soái, thì nhất định phải giương cờ lên tạo phản sao?

Mặt khác, Chu Chí Võ cho rằng cùng ngày khi hắn đưa ra ý ưa thích Lăng Thị Thi, lúc ấy Lăng Thi Thi cũng không nói gì hay phản đối gì. Cho nên, vị tiểu vương gia này từ thuở nhỏ đã không biết được mùi vị bị người cự tuyệt là thế nào, theo bản năng liền cho rằng Lăng Thi Thi nhất định là có tình ý với hắn.

Kỳ thật hắn cũng không nghĩ lại xem, hoàn cảnh của ngày hôm đó, ở trường hợp đó, đâu phải là địa bàn của Lăng Thi Thi? Cho dù Lăng Thi Thi nàng có danh hiệu là tiểu Ma nữ ở đế đô, nhưng cũng không phải thuộc loại người chẳng phân biệt được nặng nhẹ, tự nhiên sẽ không tùy tiện tỏ thái độ. Nếu Chu Chí Võ ở một môi trường khác thổ lộ với Lăng Thi Thi, vậy hắn sẽ chân chính hiểu được năm chữ "tiểu Ma nữ đế đô" này, cũng không phải nói trống không.

Đối với hiểu lầm của Chu Chí Võ, đương nhiên Lăng Thi Thi hoàn toàn không biết gì cả. Nàng căn bản không biết vị tiểu vương gia quyền cao chức trọng này, ở trong lòng đã thề quyết: không phải nàng không cưới!

Vì thế, vị tiểu vương gia điện hạ liền theo dõi Lăng Thi Thi. Trước một đoạn thời gian, Lăng Thi Thi luôn luôn ở trong phủ đóng cửa không ra, bỗng nhiên cười xe ngựa đi tới Học viện Thủy Tiên Đấu Võ, cùng ngày, Học viện Thủy Tiên đã xảy ra một sự kiện rất chấn động.

Bởi vì gia cừu, lưu giáo lão sư Lương Ngọc của Học viện Thủy Tiên, khiêu chiến với một người trẻ tuổi tên là Đằng Phi, lại bị Đằng Phi đánh bại chỉ một chiều.

Chuyện này, vốn Chu Chí Võ cũng không có để ở trong lòng. Trong mắt hắn, Lương Ngọc căn bản là không đáng giá nhắc tới, một Đại Đấu Sư bậc năm mà thôi, trừ người trong sáng một chút, còn lại cũng không có điểm gì đáng nói.

Tầm nhìn của Tiểu vương gia tự nhiên là cực cao, thế nhưng kế tiếp hắn đối với người kêu là Đằng Phi kia thì không thể không chú ý. Bởi vì hắn nhận được tin tức, nói Lăng Thi Thi vội vã đi ra phủ, kỳ thật chính là đi gặp Đằng Phi.

Có người tận mắt nhìn thấy Lăng Thi Thi sau khi lôi đài luận vẽ chấm dứt, đi vào Học viện Thủy Tiên gặp một nữ sinh ký túc xá tên là Đăng Vũ, mà Đăng Vũ đó qua dò tra, đúng là đường tỷ của Đằng Phi trên lôi đài cùng ngày.

Chu Chí Võ thậm chí ngay cả ân oán giữa Đằng gia và tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ đều tra được một chút. Tuy nhiên hắn cũng không quan tâm việc này, hắn chỉ quan tâm Lăng Thi Thi đến tột cùng muốn đi tìm Đằng Vũ, hay là tìm Đằng Phi?

Kế tiếp Lăng Phồn xuất hiện, khiến Chu Chí Võ mẫn tuệ sâu sắc có cảm giác: Lăng Thi Thi, có thể đúng thật là đi tìm Đằng Phi.

đ Đối với hạng người Lăng Phồn này, Chu Chí Võ đương nhiên biết hắn, tuy nhiên lại hoàn toàn không để hắn vào mắt, một bàng chi của Lăng gia mà thôi, ở trong mắt Chu Chí Võ, hắn giống như một con rệp muốn đạp chết lúc nào cũng được.

Trong thời gian kế tiếp, Chu Chí Võ cho người trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Đằng Phi, chú ý tới nhất cử nhất động của hắn, thế nhưng tin tức người theo dõi truyền về lại là Đằng Phi đi tới Học viện Chân Võ, trực tiếp vào ở khu chữ Thiên, sau đó một tháng cũng không có đi ra.

Lầu số 3 của khu chữ Thiên, kỳ thật chính là Chu Chí Võ.

Nhưng hiện tại là kỳ nghỉ, Chu Chí Võ tự nhiên là ở nhà. Kỳ thật cho dù là bình thường, thời điểm Chu Chí Võ ở lầu số 3 cũng không nhiều, đối với hắn loại thân phận này mà nói, cho dù lầu số 3 là tốt nhất ở trong mắt đám người Đằng Lôi, Đằng Long, đối với hắn cũng chướng mắt.

Biểu hiện của Đằng Phi khiến Chu Chí Võ yên tâm rất nhiều, cho rằng Lăng Thi Thi có thể thật sự không có quan hệ với Đằng Phi. Ngẫm lại cũng đúng! Giữa bọn họ căn bản là không có cơ hội quen biết nhau.

Về phần Lăng Phồn bị Đằng Phi đánh thành trọng thương, hạng người ngu ngốc này có đánh chết cũng không nhiều, thậm chí Chu Chí Võ còn ngấm ngầm trầm trồ khen ngợi.

Mà Chân chính làm cho Chu Chí Võ nghiến răng nghiến lợi đối với Đằng Phi, nguyên nhân trực tiếp hận hắn lại là hôm nay, Đằng Phi ở lầu ký túc xá của tỷ muội Vũ Lan dẫn tới chấn động không nhỏ.

Quyền lực và sắc đẹp, gần như không có nam nhân nào không ưa thích, Chu Chí Võ đồng dạng cũng như thế, thân là học viên cấp hai năm ở Học viện Chân Võ, đương nhiên Chu Chí Võ biết hai tỷ muội song sinh Vu Lan Tử Huyên và Vũ

Lan Thiên Nguyệt này. Ở một lần gặp mặt, hắn lập tức nổi lên tà tâm muốn thu đội tỷ muội này vào trong phòng.

Chỉ có điều là hắn không có quá phận như những thành viên đoàn hộ hoa kia, hắn đường đường là một tiểu vương gia, đầu có thể đi làm chuyện mất phẩm chất như vậy? Hắn tỉ mỉ thiết kế kế hoạch vài lần ngẫu nhiên anh hùng cứu mỹ nhân, trước mắt đã thực thi một lần anh hùng cứu mỹ nhân, tuy rằng hai tỷ muội đối với hắn không lẫn tránh, nhưng lại thật sự nghiêm túc cảm tạ hắn.

Dựa theo ý niệm của Chu Chí Võ: có thể dễ dàng có được sẽ không quý trọng. Cho nên, hắn rất hưởng thụ quá trình nhận được này. Hắn không vội, những đoàn hộ hoa ngu ngốc kia, căn bản không có khả năng mở được cửa sổ tâm hồn của hai tỷ muội này. Hắn nhìn ra được, hai tỷ muội song sinh Vũ nhân tộc đều là người có nhiều chuyện xưa.

Thế mà cố tình hết thảy kế hoạch của hắn, ngay ngày hôm nay, bị một người tên là Đằng Phi phá vỡ hỏng bét.

Trước không nói giữa hắn và Lăng Thi Thi có phải có quen biết hay không, cứ nói hắn. . . không ngờ hắn dám vuốt ve tới hai cái cánh chim thánh khiết không tì vết kia, chuyện này quả thực không thể dễ dàng tha thứ mà!

Chu Chí Võ giận tím mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi