CHIẾN THẦN BIẾN

- Ngươi. . . người đám măng ta? Thắng nhà quê, quỷ nghèo ở nông thôn đi ra, mở con mắt chó của người nhìn kỹ cho bổn thiếu gia, đây là đường phố Chân Võ! Cái thứ người như người, cả đời cũng không có tư cách ở trên một con phố!

Lăng Phồn bị Đằng Phi chọc giận hoàn toàn, lúc này lớn tiếng tức giận mắng:

- Ngươi nhớ kỹ cho ta, Đằng Phi, ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!

Bóp!

Cái tát thật mạnh giáng lên mặt Lăng Phồn, vừa nhanh lại vừa lớn.

Cái này đánh cho Lăng Phồn sững ra đó, có chết hắn cũng không ngờ tên quê mùa này dám đánh cháu của đại soái như hắn ở ngay trên đường lớn Chân Võ!

- Giờ sao hả? Có phải càng không bỏ qua hay không?

Đằng Phi châm chọc nhìn Lăng Phồn, khóe miệng nổi lên tươi cười lạnh bằng, nhàn nhạt nói:

- Ta tôn kính Lăng phu nhân, trước mặt nàng tự xưng vãn bối, là bởi vì ta là bạn của Lăng Thiên Vũ và Lăng Thi Thi, không phải ta sợ hãi thế lớn. Còn Lăng Phồn người, người tính là cái gì? Lần sau dám xuất hiện trước mặt ta, ta bẻ từng cái răng một của ngươi!

Lăng Phồn không kìm được cả người phát run một cái, ánh mắt nhìn về phía Đăng Phi tràn ngập sợ hãi.

Không có gì, vừa nãy Đằng Phi hơi thả ra một chút sát khí trên người, từ nhỏ Lăng Phần lớn lên trong nhà kính làm sao chịu nổi loại đánh sâu này, bây giờ đã Sợ đến hồn bay tán loạn. Nếu không phải chân cũng nhìn ra, bây giờ hắn đã sớm chạy trối chết rồi.

Trong nháy mắt vừa nãy, hắn đột nhiên cảm giác kẻ đứng trước mặt không phải là một thiếu niên anh tuấn, mà là một tên đồ tể đẫm máu tràn đầy sát khí!

Tuy rằng trên đường lớn Chân Võ không nhiều người, nhưng cũng có một số xe qua lại, lúc này thấy có xung đột bên kia, không ít xe ngựa vén mành lên, vừa lúc thấy được một màn Đằng Phi tát Lăng Phồn, trong lòng mọi người kinh ngạc: Thiếu niên này là ai? Dám đánh Lăng Phồn thiếu gia phủ đại soái ngay trên đường lớn Chân Võ?

Tuy rằng Lăng Phồn này không phải con ruột của Lăng Tiêu Dao, nhưng rất nhiều người đều biết Lăng Phồn rất được sủng ái ở phủ đại soái, thậm chí trình độ không thua gì huynh muội Lăng Thiên Vũ và Lăng Thi Thi!

Lúc này một bóng người từ trong phú đại soái lao vụt ra, Lăng Thi Thi mắt đỏ hồng vác theo cái túi không lớn, không thèm nhìn tới Lăng Phồn bụm mặt ngây ra đó, đi thẳng đến chỗ Đằng Phi cười duyên dáng:

- Vị công tử anh tuấn này, tiểu nữ đã mấy ngày chưa ăn gì, có thể ban cho chút thức ăn được không?

Đôi mắt đẹp của Lăng Thi Thi dù hơi sưng đỏ, nhưng lại cho nàng thêm một chút phong tình thành thục khác thường, bộ váy dài trắng thêu phượng hoàng màu vàng mặc lên người nàng, càng phụ trợ Lăng Thi Thi trở nên cực kỳ xinh đẹp.

Đằng Phi cười bất đắc dĩ, nói:

- Vị tiểu thư này, trong túi tiểu sinh cũng không đủ mua một tô mì nữa. . .

Lăng Thi Thi bật cười:

- Vậy mọi người một nửa!

Nói xong, tiến tới kéo một tay Đồng Phi, kéo thật chặt, dường như sợ buông ra là Đăng Phi sẽ chạy trốn, ngược lại làm cho không ít người trên đường lớn Chân Võ nhìn thẳng cả mắt, không thể nào tin nổi cô gái xinh đẹp nghiêng trời kia chính là tiểu ma nữ Lăng Thi Thi uy danh hiển hách để đô.

Nhìn bóng hai người đi dần xa trên đường lớn Chân Võ, rất nhiều người không khỏi cảm khái mấy tiếng.

- Không biết đó là công tử nhà ai, cùng với Lăng tiểu thư này, thật là quá xứng!

- Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, thiếu niên này là ai thế? Lại được tiểu thư Lăng gia ưu ái?

- Không ngờ hôm nay đi ra hóng gió, lại gặp được chuyện thú vị như thế, Lăng Thi Thi có người trong lòng. Ha ha, ta muốn truyền tin tức này cho Chu Chí Võ, ta muốn xem hắn biết được chuyện này rồi sẽ có vẻ mặt gì. Ha ha ha ha! . Trong chiếc xe ngựa xa hoa rộng rãi truyền ra tiếng cười dài đắc ý.

Còn Lăng Phồn mất hồn lạc phách đứng đó, từ đầu tới cuối vẫn không có ai lên an ủi hắn một tiếng, thậm chí còn không mấy người liếc hắn một cái.

Từ trước đến giờ, Lăng Phồn luôn cảm thấy mình rất tốt, còn thiếu chút tự cho mình là con trưởng ở phủ đại soái. Nhưng trên thực tế, trong mắt các quyền quý trên con phố Chân Võ này, hắn, chẳng qua là bàng chi Lăng gia! Nếu đại soái con, bọn họ còn có thể liếc hắn một cái, nhưng nhân phẩm võ công của Lăng Thiên Vũ con trai đại soái đều vĩ đại, bản thân lại tốt hơn Lăng Phồn hắn không biết bao nhiều lần. Có Lăng Thiên Vũ, ai lại coi Lăng Phồn ra gì?

Lăng Phồn cảm giác mặt mình bây giờ vẫn nóng rát, mà ánh mắt lơ đãng quét qua của những người đó lại làm hắn hết sức bối rối. Nhìn cặp bóng đã biến mất, Lăng Phồn nghiên chặt răng, nghiến ra:

- Đằng Phi, Lăng Phồn ta với ngươi. . . không đội trời chung!

- Thi Thi, cô chạy ra như thế, không sợ người nhà lo lắng. Cô đó, tính tình vẫn có chút trẻ con.

Ở trong phòng nhỏ ở nhà hàng không lớn, Đằng Phi và Lăng Thi Thi ngồi đối diện, trên bàn dọn mấy món ăn nghe, bình rượu đã làm ấm.

Đằng Phi nhìn Lăng Thi Thi hai tay chống má nhỏ, nhìn chăm chú không chớp mắt vào mình, bất đắc dĩ nói.

- Hì hì, người đang lo lắng cho ta?

Lăng Thi Thi cười khẽ, nâng ly rượu nhấp một chút, tiếp theo nhíu hàng mi nhỏ, không nhịn được ho khan:

- Cay quá, thứ này thật khó uống! Vì cái gì còn có nhiều người thích như vậy?

Đằng Phi nhàn nhã nhấp một chút, sau đó cười nói:

- Không cho cô uống, cô lại không nghe, bây giờ biết khó uống rồi chứ? Vậy thì đừng uống nữa.

- Không, ta càng muốn uống!

Lăng Thi Thi cầm ly rượu nhỏ, ngửa cổ đổ hết rượu bên trong vào miệng, sau đó không nhịn được họ lớn.

Đằng Phi bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến bên cạnh Lăng Thi Thi vỗ nhẹ lên lưng nàng, sau đó cười khổ nói:

- Cô nói mình chịu tội như thế làm gì, tức giận với mẫu thân làm gì cơ chứ?

Lời của Đằng Phi có phần phiền muộn, thầm nghĩ: nếu cha mẹ còn sống, mình đương nhiên sẽ không ngang bướng nửa lời của họ. Chẳng qua Đăng Phi cũng biết, ý nghĩ của mình có chút không sự thật, có đứa nhỏ nào không giận dỗi với cha mẹ, nhưng có cãi thế nào, cũng không dứt bỏ được sợi dây huyết mạch thân tình.

Lăng Thi Thị tiện thế tựa vào trên người Đằng Phi, ngửa đầu, động lòng đáng thương nhìn Đằng Phi, sắc mặt hơi hồng nói nhỏ:

- Nếu có một ngày, mẹ của ta không cần ta nữa, ngươi có không cần ta hay không?

- Đó là không thể, trên đời này chỉ có con cái không hiếu thuận cha mẹ, nhưng không thể có cha mẹ không quan tâm tới con cái.

Đằng Phi vuốt nhẹ mái tóc dài mượt của Lăng Thi Thi, nhẹ giọng:

- Cho nên, giả thiết của cô không tồn tại.

Lăng Thi Thi cúi đầu, nhưng là hận tới nghiến răng, trong lòng càu nhàu: đần độn, ngu xuẩn, đúng là đầu gô mà, chẳng lẽ ngươi phải ép người ta nói thích người thì mới hiểu được hay sao?

- Quên đi, ta chính là nha đầu điên không ai thích. Hừ, cái gì tiểu ma nữ đế độ, ta đều biết, những người đó nói ta như thế nào ở sau lưng.

Sắc mặt Lăng Thi Thi nổi lên đỏ ửng khác thường, ánh mắt trở nên mơ màng, thoạt nhìn giống như say rượu.

Đằng Phi liếc sang ly rượu nhỏ xíu còn không chứa được hai lạng rượu, khóe miệng co rút, không biết là nha đầu này say thật hay là giả vờ.

- Cách nhìn của người khác không quan trọng, trước đây ta cũng từng bị người ta cười nhạo rất nhiều năm, châm chọc quá đáng cỡ nào ta cũng đã nghe. Nhưng thì sao chứ, ta còn không phải vẫn sống tốt đến hôm nay.

Đăng Phi trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn Lăng Thi Thi, nghiêm túc nói:

- Kẻ chỉ dám nói sau lưng người ta, cô có cần để ý không?

- Hắc hắc, nói rất hay. Đằng Phi, ngươi biết không, ta. . .

Lăng Thi Thi đang nói, bỗng trở nên thẹn thùng, ánh mắt lóe lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Đằng Phi, lí nhí nói:

- Ta. . . ta thích ngươi!

- Ta cũng thích cô mà, nếu không thích nhau, làm sao chúng ta trở thành bạn được?

Đằng Phi cười đáp lại.

- Người câm miệng cho ta! Lăng Thi Thi bỗng nhiên nổi giận, căm tức trừng Đằng Phi:

- Ngươi còn dám giả bộ hồ đồ với ta, ta. . . ta. . . ta nói. . .

Lăng Thi Thi nói cả buổi cũng không nói ra nàng sẽ làm gì, nhưng lá gan lớn hơn lúc này nhiều, nhìn chằm chằm vào mắt Đằng Phi, lớn tiếng nói:

- Lăng Thi Thi ta thích người, là loại thích giữa trai gái! Không phải thích giữa bạn bè! Ở. . . ta uống nhiều.

Được rồi, tiểu ma nữ hung dữ đế đô, Lăng đại tiểu thư còn giải thích một câu về rắn thêm chân, sau đó chột dạ nhìn Đằng Phi, thấy Đằng Phi vẫn cứ ngốc ở đó, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, liền cáu giận:

- Ngươi nói đi chứ!

- Hả? Không phải cô uống say hay sao?

Đằng Phi vẻ mặt vô tội nhìn Lăng Thi Thi:

- Ta còn tưởng cô đang nói lời say đó chứ. . .

- Đằng Phi! Lão nương liều mạng với người!

Lăng Thi Thi đứng vụt dậy, trợn mắt nhìn Đằng Phi, nhưng không bao lâu là thân mình lảo đảo, ngã lăn xuống đất.

Đằng Phi vội đứng dậy, một tay đỡ lấy Lăng Thi Thi, nhìn nàng đã nhắm mắt ngủ mất. Đằng Phi thật sự có cảm giác dở khóc dở cười, xem ra nha đầu này vừa nãy nói lời say, thật đúng là nói dối.

Đằng Phi làm sao mà biết, lúc này Lăng Thi Thi sắp cười vỡ bụng, dựa vào ngươi mà dám diện trò với bốn cô nương? Không đi nghe ngóng xem, danh hiệu tiểu ma nữ đế đô là đồ gia hay sao?

Nhưng tiếp theo, Lăng Thi Thi lại phiền muộn, trong lòng cũng rất xấu hổ: mình là con gái, không biết xấu hổ nói ra câu thẹn thùng như thế trước mặt hắn. Hắn thì hay rồi, còn căng mặt giả hồ đồ, giả vờ không biết tâm ý của mình, làm mình lúng túng đến cực điểm, đành phải dùng phương thức giả say này để che giấu xấu hổ.

Lăng Thi Thi cảm thấy rất khó hiểu, bên cạnh Đằng Phi không thiếu cô gái, nhưng nàng thật sự chưa thấy qua hắn có cảm tình với ai. Trực giác của con gái rất sắc bén, mặc kệ là u Lôi Lôi u Lạp Lạp, hay là Đăng Vũ, thậm chí tỷ muội Vũ nhân tộc vừa truyền ra gần đây, Lăng Thi Thi cũng chưa cảm giác được Đăng Phi có loại thích giữa nam nữ đối với một người nào trong các nàng.

Chẳng lẽ, hắn thích. . . đàn ông?

Bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, Lăng Thi Thi bị ý tưởng của mình hù dọa, không nhịn được lén hé mắt một chút, vừa lúc thấy Đằng Phi cau mày, dường như đang lo lắng làm sao an bài nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi