CHIẾN THẦN BIẾN

- Đôi tỷ muội sinh đôi Vũ nhân tộc, còn có tỷ muội sinh đôi loài người Thủy Tiến Đấu Võ Học Viện bị viện trưởng coi như bảo bối. . .

Đông Phương Ngọc Lan không nhịn được lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: bên cạnh tiểu tử này nhiều mỹ nữ như thế, khó trách hắn lại từ chối con gái bảo bối của mình.

Nghĩ vậy, Đông Phương Ngọc Lan càng thêm khó chịu, con gái mình làm sao lại không bằng con gái khác?

Nói thân phận, nói địa vị, nói dung mạo, nói học thức. . . Mặc kệ từ mặt nào, Lăng Thi Thi cũng không kém hơn chút nào so với những cô gái khác!

Dựa vào cái gì hắn dám từ chối con gái của ta?

Đông Phương Ngọc Lan sau khi điều tra rõ thân thể Đằng Phi, tư tưởng sinh ra chuyển biến nhất định, mới có ý nghĩ bây giờ, kỳ thật đó cũng là một loại bản năng. Nhưng nếu muốn nàng chủ động tác hợp con gái và Đằng Phi, vậy cũng không thể có điều đó, bởi vì mọi chuyện đều không thay đổi được sự thật bản thân Đằng Phi không phải quý tộc!

Chỉ là đến thời điểm này, Đông Phương Ngọc Lan cũng bỏ đi ý muốn gả con gái cho hoàng tử, bởi vì từ hành động của Lăng Thi Thi hôm nay, nàng như nhìn thấy được mình lúc còn trẻ tuổi. Năm đó mình còn không giống như con gái bây giờ, cố chấp lại ngang bướng như thế?

Có lẽ, mình không can thiệp, ngược lại con gái sẽ rời xa Đằng Phi!

Cứ việc ấn tượng với Đằng Phi đã thay đổi, nhưng bởi vì bên cạnh Đằng Phi đông đảo hồng nhan, cùng với thân phận của hắn, vẫn khiến Đông Phương Ngọc Lan cảm thấy Đằng Phi không phải lựa chọn tốt nhất cho con gái.

Trong lòng nghĩ tới, Đông Phương Ngọc Lan thở dài, thầm nghĩ: mọi chuyện cứ theo tự nhiên thì được rồi.

Giúp con gái kéo chăn, Đông Phương Ngọc Lan trực tiếp ra cửa, đi tới phòng khách, đồng thời gọi thị nữ tới nói nhỏ:

- Gọi Phồn nhi đến đây, nói là ta có chuyện tìm hắn.

Hôm nay Lăng Phồn trở về, lại thêm mắm thêm muối nói Đằng Phi "gạt" muội muội đi rồi, hơn nữa nói Đằng Phi không coi phủ đại soái không coi Lăng gia ra gi.

Đối với những lời của Lăng Phồn, Đông Phương Ngọc Lan không hề để vào lòng, thậm chí trong lòng còn có nổi lên phản cảm với đứa nhỏ Lăng Phồn này.

Người có bản lĩnh chân chính, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đánh giá người khác, càng sẽ không như Lăng Phồn, không ngừng gièm pha người khác ở trước mặt mình.

Tuy nhiên Đông Phương Ngọc Lan cũng thật thích đứa nhỏ Lăng Phồn này, cho nên nàng cảm thấy có tất yếu phải nói chuyện với Lăng Phồn, không hy vọng hắn càng lúc càng sâu trên con đường này. Hơn nữa, phải tất yếu làm hắn hiểu được, gièm pha hạ thấp người khác, cũng không thể nâng mình lên cao được.

Không bao lâu sau, Lăng Phần chạy đến, trên mặt còn có vẻ vui mừng, bởi vì vừa nãy hắn đã nghe được chuyện Lăng Thi Thi đau lòng về phủ. Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoán sơ sơ được, nhất định là giận dỗi với Đằng Phi, tiếp theo thẩm thẩm gọi mình đến, chẳng phải nói mình có cơ hội rồi sao?

Cho nên, lúc này tâm tình Lăng Phồn rất vui vẻ, vào phòng, hết sức lễ phép chào Đông Phương Ngọc Lan:

- Phồn nhi bái kiến thẩm thẩm.

- Được rồi, không cần đa lễ. Phồn nhi, con ngồi đi, ta có việc muốn nói với con.

Đông Phương Ngọc Lan thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt nói.

- Thẩm thẩm cứ nói.

Lăng Phồn cẩn thận ngồi một bên, vừa khẩn trương nhìn Đông Phương Ngọc Lan, trong lòng mong đợi.

- Phồn nhi, từ nhỏ con lớn lên ở Lăng gia, ta cùng thúc phụ của con luôn coi con như con đẻ, con cũng hiểu điều này chứ?

Đông Phương Ngọc Lan ôn hòa ân cần nói.

Trong lòng Lăng Phồn ấm áp, xúc động muốn khóc, nói:

- Thúc phụ cùng thẩm thẩm có ơn nặng như núi với Phồn nhi, Phồn nhi không dám quên ơn!

- Con là đứa nhỏ rất vĩ đại, tiền đồ của con là một mảnh sáng lạn!

Đông Phương Ngọc Lan nói, hơi ngừng một lúc, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm khắc:

- Những khuyết điểm của con cũng rõ ràng như thế. Phồn nhi, con có biết, lòng dạ của con có phần quá hẹp hòi, điều này lại không có một chút chỗ tốt nào đối với nhân sinh tương lai của con.

Nao nao, trong lòng hắn vẫn luôn kính sơ thẩm thẩm này, bởi vì từ nhỏ là Đông Phương Ngọc Lan chăm sóc hắn, thật sự không khác gì mẫu thân. Hơn nữa Đông Phương Ngọc Lan xuất thân danh môn, là tiểu thư khuê các chân chính, làm bất cứ việc gì cũng đều cực kỳ có kết cấu, cho đến giờ Lăng Phồn vẫn không thể chân chính nhìn thấu tâm tư của thẩm thẩm này.

Hiện giờ Lăng Phồn cũng không rõ thẩm thẩm nói vậy là vì mục đích gì, đành gật đầu xác nhận:

- Thẩm thẩm dạy bảo rất đúng, ngày sau Phồn nhi nhất định sẽ sửa chữa!

- Hôm nay gọi con đến, kỳ thật chủ yếu là muốn nói chuyện với con. Con có biết vì cái gì con bị người kia đánh trọng thương, mà ta, lại không trách cứ Đằng Phi kia?

Đông Phương Ngọc Lan giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có cảm giác không giận mà oai.

- Cái này. . . là vì Đằng Phi kia có ơn với thẩm thẩm? Lăng Phồn có phần không dám chắc.

- Phải, cũng không phải hoàn toàn. Đông Phương Ngọc Lan khẽ than một tiếng:

- Thẩm thẩm không phải người không biết phân biệt công tư, nếu chuyện này thật sự là Đăng Phi khi dế con, cho dù hắn có ơn với ta, ta cũng sẽ chia chuyện này ra. Có ơn ta sẽ báo ơn, nhưng tự dưng ức hiếp con, ta cũng sẽ không lùi bước!

Lăng Phồn ngẩng đầu, khóe miệng hơi co rút, sau đó cúi đầu nói nhỏ:

- Đúng, chuyện này là Phồn nhi làm sai, Phồn nhi không nên xúc động gây sự với hắn.

Đông Phương Ngọc Lan thở dài một tiếng:

- Phồn nhi, con rất thông minh, thiên phú tốt, lại chịu cố gắng tiến tới, thẩm thẩm vẫn luôn thích con, nhất là con có thể ý thức được khuyết điểm của mình, thẩm thẩm rất vui mừng. Nhưng con phải hiểu được, trên đời này không chỉ có

một mình con thông minh, hơn nữa cũng không có tường nào chăn được gió, chuyện chỉ có một người biết mới gọi là bí mật, hai người biết, vậy không còn là bí mật nữa. Con, hiểu được ý ta nói chứ?

- Cái này. . . Phồn nhi không hiểu lắm.

Trong lòng Lăng Phồn bỗng trầm xuống, không phải hắn không hiểu, mà là không dám hiểu!

Bởi vì trong lòng hắn từ trước đến nay, vẫn luôn chứa đựng dã tâm rất lớn, hắn muốn sau nhiều năm nữa, chân chính trở thành chủ nhân của phủ đệ này!

Mà không phải là bàng chi Lăng gia!

Nhưng chuyện này quả thật là bí mật thuộc về hắn, hắn không biểu lộ ra cho bất cứ ai. Cho nên, Lăng Phồn tin chắc thẩm thẩm không có khả năng biết được ý muốn của mình.

Lúc này, Đông Phương Ngọc Lan nói tiếp:

- Có những lúc, một chuyện không cần người nói, cử chỉ, hành động, thậm chí ánh mắt của người đều có thể biểu lộ ra nội tâm của mình. Phồn nhi, nói thật cho con, nếu con chịu tiến lên, thẩm thẩm tuyệt đối không ngăn cản tiền đồ của con, thậm chí đến ngày con vượt qua thúc phụ, thẩm thẩm còn có thể vui mừng cao hứng cho con. Nhưng có một điều, Thi Thi, tuyệt đối không thể gả cho con. Đây là điều hôm nay thẩm thẩm muốn nói cho con, cũng mong con có thể nhớ kỹ, trên đời này còn nhiều cô gái tốt, nếu con thích, cho dù là công chúa, thẩm thẩm cũng có thể bất cứ giá nào giúp con một lần. Nhưng duy nhất Thi Thi không được.

- Vì cái gì?

Tất cả chờ đợi trước đó, vào thời khắc này hóa thành hư không, Lăng Phồn rất không cam lòng, không nhịn được hỏi ra:

- Là Phồn nhi không đủ vĩ đại hay sao? Hay là thẩm thấm ghét bỏ thân phận địa vị Phồn nhi không xứng với muội muội?

Đông Phương Ngọc Lan hơi nhíu mi, nàng đã có chút tức giận vì Lăng Phần dây dưa không ngớt, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút hờn giận nào, nhẫn nại giải thích:

- Phồn nhi, không phải ta coi trọng điều đó. Có lẽ con cho rằng thẩm thấm dối trá, bởi vì thẩm thẩm dùng lý do này từ chối Đằng Phi, nhưng ở đây thẩm thẩm cũng nói cho con một câu, gia tộc thẩm thẩm, hay là gia tộc thúc phụ con, đều không cần dùng con gái làm con bạc, đem đi thông gia! Ta bảo con hết hy vọng với Thi Thi, nguyên nhân trọng yếu nhất là Thi Thi nó căn bản không thích con, con hiểu chưa?

Lăng Phồn liền nghẹn lời, mặt đỏ tại hồng không biết phải nói gì. Quả thật, Đông Phương Ngọc Lan nói sự thật.

Lúc còn nhỏ, quan hệ giữa Lăng Thi Thi và Lăng Phồn vẫn rất tốt, nhưng theo tuổi lớn lên, nhất là khi Lăng Phồn sinh ra cảm tình khác với Lăng Thi Thi, Lăng Thi Thi liền bắt đầu dần dần xa cách hắn, thẳng đến sau này càng không tiếp xúc với hắn.

Điều này làm cho Lăng Phồn không ngừng cảm thấy buồn bực, thậm chí vì thế mà làm ra những chuyện không sáng suốt. Như là sáng nay chặn đường Đằng Phi, đó chính là một trong rất nhiều những chuyện cùng loại mà Lăng Phồn đã làm mà thôi.

Chỉ là lúc trước Lăng Phồn chưa từng bị thiệt thòi, thẳng đến khi gặp Đằng Phi, mới đụng phải vấp ngã đầu tiên trong đời người, toàn bộ xương vai trái bị đánh nát. Nếu không có Đông Phương Ngọc Lan mời danh y trị liệu cho hắn, chỉ sợ cánh tay này đã bị phế bỏ hoàn toàn.

- Phồn nhi, con nhớ kỹ lời của thẩm thấm, chỉ cần con buông bỏ chấp niệm với Thi Thi, thẩm thẩm có thể cam đoan tương lai của con sẽ thông suốt.

Đông Phương Ngọc Lan nói xong, im lặng rồi nói:

- Con biết, thẩm thẩm không phải uy hiếp con, thẩm thẩm vẫn đối đãi con như con trai, chỉ là thẩm thấm không muốn con đi vào sai lầm, kết quả hại người hại mình.

Lăng Phồn ngồi đó, đầu óc trống rỗng, như đánh mất năng lực suy nghĩ, trong đầu chỉ còn lặp lại một chuyện.

"Thi Thi. . . tuyệt đối không thể gả cho ngươi, tuyệt đối không thể gả cho ngươi, tuyệt đối không thể. . ."

Thật lâu sau, Lăng Phần mới từ từ ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Ngọc Lan về mặt quan tâm, mỉm cười nói:

- Thẩm thẩm, Phồn nhi đã hiểu ý của ngài, về sau Phồn nhi sẽ không dây dưa muội muội nữa, xin thẩm thẩm yên tâm.

Nói xong, Lăng Phồn loạng choạng đứng lên như say rượu, Đông Phương Ngọc Lan thấy vậy có vẻ lo lắng, không nhịn hỏi:

- Phồn nhi, con không sao chứ?

Lăng Phồn khoát tay:

- Thẩm thẩm yên tâm, Phồn nhi không sao đâu.

Nói xong, Lăng Phồn đi ra cửa, bên ngoài đã là bóng đêm, dàn sao lóe lên trên cao. Hít sâu một hơi, Lăng Phồn xiết hai tay thật chặt, trong lòng âm thầm thế: Lăng Thi Thi, ngươi chờ đó cho ta, một ngày nào đó, ta muốn người rên rỉ dưới người ta. . . uốn éo hầu hạ!

Sáng sớm hôm sau, Đằng Phi dậy từ sớm, trực tiếp rời khu chữ Thiên, hướng tới khu vực lôi đài Học viện. Hôm nay, chiến đấu giữa Đăng Long và Long Trục Lâm sẽ cử hành ở lôi đài số 3.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Đăng Phi lại khôi phục đến trạng thái tốt nhất, hắn đã không muốn nghĩ nhiều tới chuyện Lăng Thi Thi. Hắn thà rằng làm cho Lăng Thi Thi đau lòng nhất thời, cũng không muốn nàng theo sau mình mà lo lắng hãi hùng, lỡ như có ngày thân thể mình lại xuất hiện chuyện gì, chẳng phải sẽ đau thương cả đời?

Trận chiến lôi đài này dẫn tới rất nhiều phía chú ý, đến đây chiến đang xem cuộc chiến chẳng những có học sinh Học viện Chân Võ, còn có một số Học viện để đồ khác, cùng với sự sinh Học viện Huyền Vũ từ Tây Thùy xa xôi, chen kín không chỗ hở đứng quanh khán đài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi