CHIẾN THẦN BIẾN

Những người này không ai khác chính là tư binh của Phạm - Lật - Trương, ba bị tộc trưởng đức cao vọng trọng của ba đại gia tộc ở Thanh Nguyên Châu!

Đúng vậy, những gia tộc bình thương bất luận là cường đại đến độ nào thì Chân vũ hoàng triều cũng không phép sử dụng quân đội và vũ khí, một khi bị phát hiện và truy cứu thì chính là tử tội!

Nhưng quý tộc sẽ không bị vướng loại hạn chế này, thậm chí khi có chiến tranh Chân Vũ hoàng triều còn cấp các loại binh khí hoàn mỹ cho các gia tộc quý tộc, để bọn họ ra chiến trường chiến đấu với cường địch!

Tầng lớp quý tộc ở Chân Vũ hoàng triều tuy có đặc quyền này nhưng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ phải liều chết trở thành trụ cột cho hoàng triều.

Mà Phạm - Lật - Trương ba bị này la tộc trưởng của ba gia tộc quý tộc thuộc bậc trung, huân tước bậc thấp nhân, lại không phải là chức vụ có thể thừa kế nữa, nhưng đặc quyền vẫn như cũ, bọn họ có thể sử dụng và tạo quân đội cho riêng mình, tuy nhiên mỗi gia tộc chỉ có thể có một trăm binh tinh nhuệ!

Quân đoàn thiết giáp này chính là con bày tẩy mà ba vị lão tộc trưởng giấu bấy lâu nay! Cũng vì thế mà bọn hắn có được thanh danh lớn lao ở Thanh Nguyên châu, còn có thể giải quyết các mâu thuẩn giữa các gia tộc.

Trong cái thế giới chú trọng thực lực này, nếu bản thân mình không có thực lực thì có ai thực sự tôn trọng cơ chứ?

Mặc dù bọn quân áo giáp trọng nỗ này phá hủy tường viện Đằng gia, nhưng Đằng Văn Hiên cũng không trách tội quá mức, đây chính là một quân đoàn đã từng trải qua chiến trường giết qua kẻ địch họ chính là quân nhân!

Quân nhân thì thường là lỗ mãng, bất quá bình thường, chỉ cần có bọn họ, bát đại gia tộc hôm nay có tới nhiều người hơn nữa, cũng là tìm chết mà thôi!

Nhưng mà điều khiến Đằng Văn Hiên vô cùng kinh ngạc chính là, lúc này, từ phía sau đoàn quân áo giáp trọng nỗ, xuất hiện một người trung niên nhân, trong ánh mắt nhìn về phía Đằng Văn Hiên, mang theo vài phần ý tứ xin lỗi, còn có chút thương hại, thản nhiên nói:

- Thật xin lỗi, lão gia tử, chúng ta, là tới giết ngươi!

- Cái gì... Các ngươi, các ngươi tới là để giết ta?

Vẻ mặt Đằng Văn Hiên lộ rõ sự không thể tưởng tượng nổi, lão nhìn trung niên nhân này, giống như là không thấy được cách đó không xa trong mắt nhữngngười áo đen kia nổi lên vẻ trào phúng:

- Chẳng lẽ các ngươi không phải là người mà Phạm lão tộc trưởng phái tới sao?

Đám hắc y nhân kia nhờ sự xuất hiện của đội quân áo giáp trọng nỗ mà sự sợ hãi đối với cô gái áo trắng kia cũng hạ xuống thấp nhất.

Mặc dù ngươi có bản lĩnh xuất chúng, thực lực mạnh mẽ vượt qua mọi người ở đây, chẳng lẽ có thể đỡ nổi mấy trăm người dùng trọng nỗ cùng bắn ngươi sao?

Trung niên nhân ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:

- Chúng ta là người của Phạm lão tộc trưởng, Lật lão tộc trưởng cùng Trương Lão tộc trưởng phái tới đây, cái này không thể nghi ngờ, ba vị lão gia tử, cũng không muốn phát sinh chuyện ngày hôm nay, bất quá lần này là do người Đằng gia quá đáng, hết gây khó dễ lại còn uy hiếp vơ vét tài sản. Ha ha, Đằng lão gia tử, nói thẳng ra là thế này, Tam gia Phạm Trương Tật, từ trước đến giờ quang minh chính đại, như Đằng lão gia tử ngươi tự nói là, từ Thanh Bình Phủ cho tới Thanh Nguyên Châu, thậm chí cả Chân Vũ hoàng triều, những gia tộc có chút thực lực chắc chắn đều từng làm một chút chuyện xấu xa. Những chuyện này, cho dù biết, cũng đều sẽ làm như không biết. Thực lực không bằng người, vậy thì rút lui, cùng lắm thì cao chạy xa bay. Lão gia nhà ta, bình sinh hận nhất chính là hành vi uy hiếp người khác. Mà Đằng lão gia tử, thật đáng tiếc, Đằng gia các ngươi, lại làm ra loại chuyện này!

Vị trung niên nhân này vừa nói, nhìn thoáng qua đám người áo đen bịt mặt kia, bĩu môi, thản nhiên nói:

- Có ý tứ? Mọi người giấu đầu lòi đuôi, người không biết, lại tưởng các ngươi là một đám cường đạo! Các người ngày thường cũng là người có thể diện có thân phận có địa vị, ít nhất trong Thanh Bình phủ, các ngươi cũng được xưng tụng là đại nhân vật, hôm nay làm ra loại hành động này, không cảm thấy mất mặt sao?

Đám người áo đen kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả từ từ bỏ khăn che mặt của mình xuống, từng khuôn mặt lần lượt lộ ra đều rất quen thuộc.

Đằng Văn Hiên lão gia tử thất hồn lạc phách đứng ở đó, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên như thế, trên đời này không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chí có lợi ích vĩnh viễn! Các ngươi có thể hành động cao thượng như vậy sao? Đằng gia ta chưa làm qua chuyện ác thiên nộ nhân oán bao giờ, các ngươi cũng không phải cũng tới đây sao? Lão tổ tông Đằng gia nói thật hay, những người này... đều là thánh nhân mang vải đỏ đi làm chuyện.

Người trung niên kia sắc mặt trở nên có chút lúng túng, bất quá việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích.

Đúng lúc này, cô gái áo trắng bỗng nhiên nhảy lên cao, nàng trông như một tiên tử, thân thủ vô cùng nổi bật, nhẹ nhàng bay về phía tây Đằng Gia trấn!

- Không ổn, nàng muốn chạy trốn!

- Không thể để cho nàng ta chạy thoát! Mọi người mau đuổi theo!

- Quyết không thể để cho nàng chạy thoát, nàng mà chạy thoát, chúng ta ai cũng đừng mong sống sót, mau đem nàng bắt lại!

- Mau đuổi theo, nàng ta đã trộm được bảo vật của bát đại gia tộc rồi!

- Đằng gia làm sao bây giờ?

- Bắt được cô gái kia thì Đằng gia còn không phải đồ trong túi sao? Đằng Phi căn bản là không thể sống nổi! Nữ nhân này mới là mối hiểm họa lớn nhất!

- Đúng, yêu nữ áo trắng này chính là chỗ dựa của bọn họ, bắt được nàng, Đằng gia không thể trở mình được nữa! Để cho nàng ta chạy thoát, chúng ta sau này sẽ hoạ rơi ngập đầu!

Cả đám người bát đại gia tộc điên cuồng gào thét, cô gái áo trắng này, quả thật là cường gia bọn họ lần đầu mới thấy, nếu như để nàng chạy thoát, vậy sau này những gia tộc này, tuyệt đối sẽ không có ngày yên bình nữa. Hơn nữa xem ra, nếu có thể bắt được nàng, tra hỏi ra đấu kỹ và lai lịch của nàng, tất cả gia tộc ở đây lại càng có nhiều lợi ích hơn nữa.

Bọn cường giả cao tầng bát đại gia tộc này, tính cả Thủ Hộ Giả Lãnh Nguyên Dã bị thương rất nặng đều giống nhau, trực tiếp bỏ qua rồi hoàn toàn quên mất khả năng chống cự của Đằng gia, cứ nhắm hướng cô gái áo trắng ấy mà đuổi theo.

Đồng thời cũng ở trong lòng bọn hắn còn thầm cười lạnh, Thanh Bình phủ này chính là địa bàn của bọn ta, nàng có thể quen thuộc địa hình nơi này hơn bọn họ sao? Phía tây đi xa thêm nữa là Mang Nãng quần sơn! Là địa phương mà Đấu Thánh cũng không dễ dàng vượt qua! Bạch y nữ tử này mà đi vào, chính là tự tìm đường chết!

Ngay cả người trung niên kia, trong mắt cũng mất luôn vẻ quang minh chính nghĩa mà bản thân vừa nói, nhất thời chỉ huy mấy trăm tên thiết giáp trọng nỗ quân, cùng đi về phía mà cô gái áo trắng kia bay đi. Hắn cũng hiểu, bằng mọi giá cũng không thể để cho nữ nhân này chạy trốn.

Đằng gia mới vừa rồi còn vô cùng ồn ào, trong lúc nhất thời, trở nên lạnh lẽo, Đằng Vũ ôm Đằng Phi trọng thương sắp chết, ngồi ngây ngốc ở đó, vẻ mặt mờ mịt, đến giờ nàng cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa.

Đằng Văn Hiên vẻ mặt khổ sở nhìn về hướng tây, nhưng ngay sau đó liền tỉnh lại, hiện tại, chính là cơ hội cuối cùng của Đằng gia, có thể chạy thoát được người nào, thì hay người ấy!

Trong lòng Đằng Văn Hiên suy nghĩ, bắt đầu phân phó Đằng Văn Khoa bên cạnh đi làm việc.

...

Đằng Phi cảm giác mình như đang lơ lửng trong một đám mây, cả người một chút khí lực cũng không có, cứ theo gió phiêu lãng, trong lòng lại vô cùng tức giận, thống hận bản thân vô cùng, nó cũng đã trở thành chấp niệm duy nhất của hắn.

- Hắc, tiểu tử, ngươi sao lại đần như vậy? Bổn vương chưa thấy trên cõi đời này còn ai ngu ngốc hơn ngươi nữa! Thật là một tên ngu xuẩn! Ngu không ai bằng!

Một thanh âm cực kỳ lớn lối, đột nhiên vang lên bên tai Đằng Phi

- A? Người nào!

Đằng Phi thất kinh, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng xung quanh là một mảng mịt mờ mây khói, Đằng Phi không nhìn thấy gì cả.

- Nhìn cái gì vậy? Ngu xuẩn, Bổn vương đang ở trong cơ thể của ngươi!

Thanh âm lớn lối lại một lần nữa vang lên.

Đằng Phi cố nén sợ hãi sâu trong nội tâm, quát hỏi:

- Ngươi là ai? Ngươi làm sao có thể ở trong thân thể của ta?

- Bổn vương là ai? Ân... Đúng rồi, Bổn vương là ai nhỉ? Tại sao ta nghĩ không ra ta là ai? A a a a, để cho ta suy nghĩ, để cho ta suy nghĩ thật kỹ, ta là... Đúng rồi, Bổn vương đúng là Thanh Long, Thanh Long lão tổ vĩ đại! (Biên: a nhép cụt )

- Thanh Long? Đó là cái gì?

Đằng Phi vô cùng mờ mịt hỏi.

- Chết tiệt, cái đồ ngu xuẩn này, thậm chí ngay cả Thanh Long lão tổ vĩ đại cũng không biết là người nào, thật là quá ngu mà! Ngu ngốc! Ngu không ai bằng!

Thanh âm này vô cùng lớn lối, liền làm trong lòng Đằng Phi, nhất thời sinh ra mấy phần chán ghét.

- Ngươi có gì đặc biệt hơn người, cũng không phải là Hoàng đế bệ hạ hoàng triều Chân Vũ, nói ra không biết xấu hổ à?

Trong lòng hắn vốn sẵn bực bội, không nghĩ tới còn có thể gặp phải chuyện như vậy, Đằng Phi thậm chí cho là mình đang nằm mơ, lập tức mắng to không chút khách khí.

Đằng Phi vốn cho rằng gia hỏa tự xưng là Thanh Long lão tổ này nhất định sẽ giận tím mặt, tiếp tục chửi mình ngu không ai bằng, nhưng không ngờ rằng, đối phương trầm mặc một hồi, lại thay đổi giọng điệu, tràn đầy cô đơn.

- Cũng phải, ngươi ngay cả đấu khí cũng không thể tu luyện bằng một đứa con nít, làm sao có thể nghe nói qua Thanh Long lão tổ vĩ đại...

- Thúi lắm! Người nào nói cho ngươi biết ta không thể tu luyện đấu khí?

Không thể tu luyện đấu khí, đúng là nỗi đau nhiều năm trong lòng Đằng Phi, mặc dù hiện tại hắn đã mở ra chín đấu mạch, nhưng bị Thanh Long lão tổ nhắc tới, ngay lập tức chọc giận Đằng Phi.

- @$^@$^#^&, nếu không phải có Bổn vương, ngươi cho rằng ngươi có cơ hội mở ra đấu mạch sao? Tự nhiên khơi khơi mở ra bảy chỗ đấu mạch, chậc chậ... Không có Bổn vương, ngươi một chỗ cũng không mở ra được! Ở đâu ra cho ngươi cơ hội tu luyện công pháp hiện tại? Cô nàng kia cũng là ngu xuẩn, ngu không ai bằng! Nàng lại còn rằng máu của Xích Huyết Giao có thể cải tạo thân thể ngươi, biến ngươi trở thành cường giả. A a a a, Bổn vương thật là xui xẻo, quá xui xẻo, xui mà không biết nói làm sao nữa!

Thanh Long lão tổ chỉ bình thường được một lúc, lại bắt đầu nóng nảy, chửi ầm lên, ở trong miệng của hắn, phảng phất trừ sự vĩ đại của bản thân ra, tất cả mọi người trên cõi đời này đều là ngu xuẩn, cũng là ngu không ai bằng.

Từ Thánh chủ của cái Thánh Địa kia, đến Ma Chủ Tây Thùy, từ Hoàng đế Chân Vũ hoàng triều, đến ma thú cường đại tại Mang Nãng quần sơn, thậm chí cho đến tận bây giờ Đằng Phi cũng chưa nghe nói qua tồn tại một chút nào, cũng bị hắn mắng hết thảy một lần.

Đằng Phi không biết mình đến cùng có phải hay không đang nằm mơ, nhưng hắn như cũ vẫn bị tiếng thóa mạ vô cùng rầm rĩ bá đạo của Thanh Long lão tổ vang lên bên tai, nghe đến trợn mắt há mồm.

Hoàng đế Chân Vũ hoàng triều, ma thú cường đại ở Mang Nãng quần sơn, Đằng Phi tự nhiên là có biết, nhưng Thánh Chủ là ai? Ma Chủ Tây Thùy??? Đó là người nào vậy? Còn có những thứ kia Đằng Phi cũng không có nghe nói qua tên tuổi bọn họ, bọn họ là người như thế nào, Đằng Phi cũng hoàn toàn không biết.

Chỉ có thể từ trong giọng nói của gia hỏa tự xưng là Thanh Long lão tổ này, cảm nhận oán niệm vô cùng cường đại kia.

Đúng vậy, phần oán niệm này vô cùng cường đại, hơn nữa, càng làm cho Đằng Phi kinh ngạc chính là, vị Thanh Long lão tổ này đối với cơ thể hắn lại hiểu rõ ràng như vậy, chẳng những biết hắn tu luyện Thiên đạo ngũ thập đấu mạch, lại còn nói ra sự tồn tại của Lục Tử Lăng, hết thảy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Mãi một lúc lâu sau, Thanh Long lão tổ tựa hồ cũng đã mắng đến mệt mỏi, cuối cùng cũng để cho miệng của hắn nghỉ ngơi, để cho tai Đằng Phi thanh tịnh, đồng thời hắn cũng có cơ hội hỏi vấn đề của mình.

- Này, có thể hỏi chút không, ngươi đến tột cùng là ai? Làm sao mà biết rõ chuyện của ta? Còn có, ngươi tại sao phải ở trong thân thể của ta?

Đằng Phi sợ chọc cho lão gia hỏa này nổi giận, thật cẩn thận hỏi.

- Ngu xuẩn, người nào nói cho ngươi biết ta là người? Bổn vương là Rồng! Là Thanh Long! Đúng là Thanh Long lão tổ vĩ đại!

Đằng Phi đáng thương vẫn không thể nào tránh được tiếng gầm thét của Thanh Long lão tổ.

- Biết chuyện của ngươi thì kỳ lạ sao? Tại sao ở trong thân thể của ngươi, ngươi cho rằng ta muốn sao? Ngươi nghĩ rằng Bổn vương muốn sao?

Muốn sao muốn sao muốn à…

Trong lỗ tai Đằng Phi không ngừng vang lên tiếng gầm thét của Thanh Long lão tổ đến rung động tâm can, thiếu chút nữa bị hét cho đến ngất đi.

Bất quá Đằng Phi cũng nghe rõ ý tứ của Thanh Long lão tổ, trong lòng vô cùng rung động.

Hắn là Rồng? Cái lão gia hỏa hiện đang ở trong thân thể của mình, lại là một con rồng?

Điều này làm sao có thể?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi