CHIẾN THẦN BIẾN

Hắn vốn tưởng rằng sau khi chiến đấu với nhiều tinh anh võ giả của bát đại gia tộc như vậy thì cô gái áo trắng ấy phải kiệt sức rồi mới phải, không ngờ nàng còn có thể thi triển ra chiêu thức uy lực kinh khủng như thế.

Vèo!

Vèo vèo vèo!

Vèo vèo vèo vèo vèo vèo!

Nhất thời, cả sườn đồi phía tây Đằng Gia trấn vang lên vô số tiếng xé gió.

Ba trăm tên thiết giáp trọng nỗ quân kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, phản ứng cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đồng loạt bắn tên!

Song hết thảy cũng không cách nào ngăn cản được một kích kinh thế hãi tục của Lục Tử Lăng.

Toàn bộ hóa thành phấn vụn! Bao gồm luôn cả những chiến sĩ đang mặc giáp!

Người trung niên kia thấy tình thế không ổn, xoay người chạy thục mạng, nhưng vẫn bị đạo kình khí kinh khủng kia đánh phun một búng máu, lập tức hôn mê.

Những tên nỏ bay đầy trời kia trước khi hóa thành phấn vụn cũng bộc phát ra kình lực cực lớn đánh thẳng vào Lục Tử Lăng, khiến nàng bay đi rồi rơi xuống vách đá phía sau.

Lục Tử Lăng đã đồng quy vu tận với ba trăm trọng giáp nõ quân.

Bởi vì khi thi triển ra sát chiêu kinh khủng kia, chính nàng cũng bị tên bay đầy trời chấn lui, người trong bát đại gia tộc cũng nhìn thấy, nàng tựa hồ phun ra một ngụm tiên huyết…

Ngay sau đó, mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng. Tiếng nước chảy Mang Nang Hà truyền đến như ẩn như hiện nói lên đêm nay là một đêm không bình thường

Mấy cây đuốc cắm trên mặt đất, ánh sáng loe loét, chiếu rọi vào chiến trường kinh khủng, mùi máu tươi tràn ngập trong không gian, thật lâu cũng không tiêu tán.

Người bát đại gia tộc còn sống sót không quá mười người, ít nhiều đều bị trọng thương, lúc Lục Tử Lăng thi triển sát chiêu kinh khủng kia cũng bị liên lụy nhưng may sao lại không chết, tuy nhiên tất cả đều mất đi năng lực chiến đấu, nằm thoi thóp chờ chết.

Một lúc lâu sau, thân ảnh gầy gò của Đằng Phi từ trong màn đêm mờ mịt lao đến, hắn điên cuồng chạy đến chiến trường, đảo mắt tìm kiếm xung quanh nhưng thủy chung vẫn không thấy được thân ảnh màu trắng mà hắn muốn thấy.

Đằng Phi thở hổn hển, hắn một hơi chạy như điên mấy chục dặm, cuối cùng sức lực cũng tiêu hao hết, chỉ còn dựa vào nghị lực kinh người mới có thể tới được nơi này, nhưng hắn không ngờ tràng chiến đấu ở đây đã sớm kết thúc, trên mặt đất máu đã bắt đầu khô lại, thi thể sớm cứng ngắc rồi.

- A... Đau chết mất!

Cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng rên rĩ vô cùng thống khổ thức tỉnh Đằng Phi.

Đằng Phi vội đốt lên một cây đuốc chạy về phía đó tìm kiếm, trước mắt hắn là một người trung niện nằm gục trên đất, đang cố gắng bò dậy.

Đằng Phi bước nhanh tới, người kia nghe tiếng động, quay đầu nhìn thoáng qua Đằng Phi, gương mặt nhất thời trở nên cổ quái, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng ngay sau đó biến mất. Hắn ho khan hai tiếng, từ từ nói:

- Tiểu huynh để, giúp ta một chút, ta bị... bị trọng thương rồi!

Đằng Phi nghe Đằng Vũ nói ba nhà Phạm - Lật - Trương mang ba trăm thiêt giáp trọng nỗ quân tới, đạo quân này do một người trung niên mặc áo màu xanh chỉ huy, khung cảnh lúc này rất tối nhưng Đằng Phi vẫn thấy rõ màu sắc y phục của người trung niên này.

Gương mặt non nớt của hắn khẽ run vài cái, hắn biết, đêm nay, những người xuất hiện ở đây, nhất định không phải người mình.

- Người đã đả thương ngươi đâu?

Đằng Phi trong lòng khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn không có vẻ gì khác thường.

Người trung niên vốn định nói người kia đã chết, nhưng chợt nhớ lại cô gái áo trắng ấy xuất hiện liền giúp đỡ Đằng gia, nhất định nàng có quan hệ gì đó với tên tiểu tử Đằng Phi này, nếu nói nàng đã chết, chắn chắn thiếu niên này sẽ giết chết hắn ngay lập tức!

- Chạy... nàng đả thương ta rồi bỏ chạy rồi! Những người này, đều là do nàng.. giết!

Người trung niên khó khăn nói, vừa nói xong ho một cái phun ra một búng máu, bộ dạng hết sức thê thảm.

Chạy? Đằng Phi thở phào, trong giây cõi lòng như trút được một gánh nặng.

Nhưng ngay lúc này, bên kia bỗng nhiên tuyền tới một tiếng cười lạnh yếu ớt:

- Họ Phạm kia... ngươi đừng giả bộ nữa, cô gái kia, rõ ràng đã cùng đồng quy vu tận với ba trăm thiết giáp trọng nỗ quân rồi, khụ khụ.. Ha ha, người cho rằng nói láo một câu là xong chuyện sao?

Một thanh âm khác cũng vang lên:

- Lão tử... tận mắt nhìn thấy nàng phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó...rơi xuống vách đá bên dưới... Mang Nãng Hà, nếu cô gái kia còn sống được... thì... chính là kỳ tích!

- Đúng, ta cũng nhìn thấy, họ Phạm, bát đại gia tộc chúng ta đánh trận này, nguyên khí tổn thương nặng nề, các ngươi muốn chiếm tiện nghi sao, trên đời đâu có chuyện tốt như vậy?

Bên kia có một số người dùng lời lẽ ác độc công kích người trung niên họ Phạm này, nhưng tất cả thanh âm này đối với Đằng Phi trở nên xa xôi vô cùng, gương mặt hắn trắng bệch, lẩm bẩm nói:

- Ta biết, nàng bị thương, tình hình không tốt, ta cũng biết là như vậy...

Đột nhiên Đằng Phi chạy như điên về phía sườn đồi, hắn nhìn chắm chằm xuống phía dưới, màn đêm đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy, hai đầu gối hắn mềm nhũn, Đằng Phi không tiếng động quỳ xuống đất, hai tay gắt gao nắm chặt quả đấm, dùng sức ngậm chặt miệng, nhưng vẫn không khống chế được, giọt nước mắt lạnh băng trên gương mặt Đằng Phi chảy xuống

- Sư phụ tỷ tỷ... sẽ không chết, nhất định sẽ không chết!

Đằng Phi lẩm bẩm tự nói một mình, tự ngủ trong lòng, không ngừng cố gắng tự thuyết phục bản thân, trong trí nhớ dần hiện ra cuộc sống mấy tháng nay ở bên cạnh Lục Tử Lăng

"Ngươi tên gì?"

"Đằng Phi."

"Ân."

“Được rồi, ngươi đã không sợ chết thì ta đây đáp ứng ngươi, bất quá ngươi nhớ kỹ, sau này không được gọi ta là sư phụ!”

“Chỉ bằng những thứ này sao? Ngươi cũng quá khinh thường bảo khố hoàng gia rồi! Tốt lắm, ngươi trở về đi, ta cũng muốn chuẩn bị một chút, chờ trời sáng, ngươi chào hỏi mọi người trong nhà xong rồi quay lại đây, có lẽ sẽ phải ở đây nửa tháng.”

“Đấu kỹ ta tu luyện ta không thể truyền cho ngươi, bởi vì ngày sau nếu bị người ta nhận ra, ngươi sẽ bị nguy hiểm, cho nên ta chỉ cho ngươi một ít đấu kỹ sơ cấp, mặc dù là cấp thấp, nhưng có còn hơn không, thương thế của ta cũng chưa khỏi hắn, nếu không ta đã tìm cho ngươi những thứ tốt hơn rồi."

“Mặc dù trong thân thể của ngươi không có đấu tuyền, nhưng ngươi vô cùng may mắn vì khi cải tạo thân thể đã mở được bảy đấu mạch!”

Từng hình ảnh, từng câu nói ngày xưa khi còn tu luyện với Lục Tử Lăng như một thước phim quay chậm xuất hiện trong đầu Đằng Phi.

Thống khổ vạn phần!

Lòng đau như cắt!

Chỉ khi thật sự mất đi người ta mới thấy quý trọng, sự đau khổ này người khác vĩnh viễn không thể hiểu được, cũng như không có cách nào chia sẻ!

- Aaaaaaaaaaaaaaa

Đằng Phi đột nhiên quỳ xuống, ngửa mặt lên trời thét to, thân ảnh đơn bạc kia tản mát ra hơi thở bi thương vô tận, giống như một con dã thú bị thương.

Những người của bát đại gia tộc còn sót lại và người trung niên họ Phạm kia đang mắng nhau bị tiếng gào thét của Đằng Phi làm cho sợ ngây người, tất cả lập tức thức thời ngậm miệng lại.

Quả thực là một chuyện không thể tin được, những người ở đây, ai cũng đều có thân phận và địa vị không tầm thường ở Thanh Bình phủ, nhưng lúc này lại bị một thiếu niên làm cho kinh sợ không dám lên tiếng, nói ra chắc chẳng ai tin.

Đằng Phi lệ rơi đầy mặt, vận mệnh của sư phụ tỷ tỷ, chấm dứt như thế sao... ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được.

Không để lại một chút gì, giống như muốn mạnh mẽ xóa đi sự tồn tại của nàng trong trí nhớ Đằng Phi. Nhưng gương mặt thanh tú mỹ lệ ấy đã sớm khắc sâu vào linh hồn của Đằng Phi rồi, sao có thể dễ dàng quên đi được.

Đằng Phi nhìn vách đá đã sớm quen thuộc với hắn, thậm chí còn quen thuộc hơn so với đại viện của Đằng gia, hắn biết rõ, một người bị thương ngã từ trên này xuống sẽ có hậu quả gì. Hắn biết, nhưng vẫn lao nhanh xuống Mang Nãng Hà, hắn vẫn hi vọng quá khứ lập lại, mình lại may mắn cứu được nàng như ngày xưa....

Mọi thứ, chỉ đơn giản vì Đằng Phi không cách nào tiếp nhận sự thật này.

- Cô gái kia chắn chắn đã chết rồi, nếu nàng không chết quả thật không có thiên lý, ba trăm thiết giáp trọng nỗ quân, bị một kích của nàng tiêu diệt gọn, không lưu lại một chút gì, nhưng may là thiết giáp trọng nỗ quân này đều là những binh sĩ kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt trước khi chết bắn tên đầy trời, nếu không, nữ nhân này đúng là không thể chêt được!

Một người của bát đại gia tộc còn sống sót vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, hắn không chú ý tới Đằng Phi bên, thấy đồng đội ai ai vẻ mặt cũng cực kỳ hoảng sợ liền nói nên lời này, ý hắn chỉ là muốn trấn an mọi người mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới, những người bên cạnh còn sống nghe thấy những lời nói của hắn, tất cả đều giật mình hoảng hốt, vốn quan hệ vô cùng thân thiết, giờ phút này những người kia đều dùng ánh mắt giết người nhìn hắn, tựa hồ hận không thể ăn tươi nuốt sống thôi.

- Các ngươi làm sao vậy...

Người này chưa nói hết, bỗng nhiên nhìn thấy vách núi bên cạnh, một thân ảnh chậm rãi đứng lên, thoạt nhìn hết sức gầy gò, hình như là một thiếu niên, hơn nữa, cũng hết sức quen mắt. Đợi đến lúc người thiếu niên này đến gần, trong mắt người này toát lên nỗi sợ hãi. Trong lòng tự nhủ hắn không phải bị một kích của Lãnh Nguyên đánh cho trọng thương rồi sao?

Nhưng sao bây giờ hắn lại hiện ra ở chổ này? Mẹ kiếp, khó trách những người này lại nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, nguyên ra là như vậy.

Nghĩ tới đây, con ngươi đảo một vòng, nói:

- Đằng Phi công tử, hôm nay ngươi bỏ qua cho chúng ta, chúng ta thề sau này sẽ không gây khó khăn cho Đằng gia nữa! Chuyện trước kia, lập tức xóa bỏ!

- Đúng, không sai, tiểu huynh đệ, ngươi hôm nay bỏ qua cho chúng ta, bát đại gia tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ Đằng gia nữa!

Những người bên cạnh giật mình tỉnh lại, kia chỉ là một thiếu niên thôi, nếu bình thường bọn họ nhất định không thèm để ý tới, nhưng tình huống trước mắt không ổn, bất đắc dĩ phải mềm mỏng với hắn.

- Giết bọn chúng!

Người trung niên họ Phạm bên kia bỗng nói:

- Phạm gia ta có thể bảo đảm, Đằng gia của ngươi sau này là đệ nhất gia tộc ở Thanh Bình Phủ! Đừng tin lời bọn chúng, ta là Đại Tổng quản của Phạm gia!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi