CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 145: Hồng nhan họa thủy

“Chín mươi bảy! Chín mươi tám!

Chín mươi chín!”

“Tần Vũ Phong, tao đã lạy được chín mươi chín lần, mày có thể giơ cao đánh khẽ để chừa cho tao con đường sống, được không?”

“Những lỗi lầm trước đây đều do †ao mà ra. Tao không nên dính líu đến Lâm Kiều Như, và không nên đánh Dương Bách Xuyên!”

“Xin mày, hãy xem như vì thể diện nhà họ Kiều của tao mà tha cho tao!

Chỉ cần mày chịu tha cho tao, ân oán trước đây sẽ bị xóa sạch, sau này tao sẽ không dám bén mảng đến làm phiền mày nữa!”

Kiều Thiên Dã cầu xin với giọng điệu khẩn thiết và chân thành.

Nhưng kỳ thực, đây là kế hoãn binh của anh ta.

Sống trên cõi đời này biết bao năm nhưng anh ta chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục và đau đớn đến như thết Chỉ cần ra khỏi đây, anh ta chắc chắn sẽ tìm ra cao thủ mạnh hơn và quay lại báo thù.

“Hừi!” Tần Vũ Phong giễu cọt: “Hôm nay nếu tôi không đến kịp, Kiều Như đã bị anh hãm hại! Chỉ nói vài câu nhạt nhẽo như thế rồi mong tôi tha thứ? Đừng có mơi”

“Vậy mày muốn thế nào? Chi bằng giết tao luôn đi!” Kiều Thiên Dã nghiến răng nói.

“Giết anh? Thế thì dễ cho anh quát Tôi muốn anh phải hối hận cho đến chết!”

Vừa dứt lời, Tân Vũ Phong lao nhanh như chớp.

“Rầm!”

“Binh!”

“Bốp!”

Trong nháy mắt, đầu gối và chỗ hiểm dài hơn ba em kia của Kiều Thiên Dã bị tổn thương nghiêm trọng.

“Đồ khốn kiếp! Mày dám đá gãy chân của tao, cả chỗ hiểm của của tao!”

“Kiều gia tao sẽ không bao giờ tha cho ngươi!”

Kiều Thiên Dã gầm lên, trông anh ta điên dại như ác ma hung ác khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.

“Tôi cũng sẽ không tha cho nhà họ Kiều! Có chiêu trò gì cứ đến tìm tôi!”

Tần Vũ Phong ngồi xuống, một tay ôm Dương Bách Xuyên và tay kia là Lâm Kiều Như, rồi sải bước rời khỏi sảnh tiệc.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Tần Vũ Phong đưa Dương Bách Xuyên đến bệnh viện và mời thần y Tiết đến chữa trị.

May mắn thay!

Dù tình trạng vết thương của Dương Bách Xuyên rất nặng, nhưng chỉ là vết thương bên ngoài nên không có nguy cơ tính mạng, chỉ cần chịu khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian sẽ lành lại.

Nếu không có Lâm Hoàng Quân đứng sau giúp sức, sao Kiều Thiên Dã có thể nhận ra gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như?

Đôi khi sắc đẹp là con dao hai lưỡi!

Đôi khi là điều mà mọi người hay gọi, chính là hồng nhan hạ thủy!

Sắc đẹp cần phải được bảo vệ bởi sức mạnh, nếu không sẽ tự rước họa vào thân.

Một người mang vẻ đẹp mỹ miều và tuyệt trần như Lâm Kiều Như cũng đủ khiến biết bao đấng mày râu phát cuồng!

Nếu Tần Vũ Phong chỉ là một người bình thường, anh không tài nào chống lại đủ các thể loại cậu ấm con nhà giàu có.

Nhưng giờ đây, khi anh đã trở lại với tư thế của một vị vua, anh đã có đủ sức mạnh để bảo vệ cô.

“Mọi chuyện qua rồi, Kiều Như đừng nghĩ gì nhiều. Em cứ yên tâm rồi ngủ một giấc thật ngon nhé!” Tân Vũ Phong an ủi.

“Vâng!” Lâm Kiều Như gật đầu.

“Am”

Tiếng nổ rầm trời bỗng từ đâu vang đến khiến Lâm Kiều Như sợ run người bèn trốn vào vòng tay của Tần Vũ Phong.

“Đáng sợ quá…”

Lâm Kiều Như run lẩy bẩy, thân thể mảnh mai của cô áp chặt vào ngực Tần Vũ Phong, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của anh.

“Ào ào!”

Trong chớp mắt, cơn mưa đổ xuống như trút nước, sấm chớp nối đuôi nhau oanh tạc cả bầu trời.

Đột nhiên, Lâm Kiều Như nhéo góc áo của Tần Vũ Phong như một con nai con điềm đạm đáng yêu, rồi rụt rè nói: “Tần Vũ Phong, từ nhỏ tôi đã rất sợ sấm sét! Nên đêm nay anh có thể ở lại với tôi không?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi