CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 231:

Đây là bản lĩnh của Tửu hộ pháp, người thường dính một giọt rượu độc, sẽ thịt nát xương tan, chết không toàn thây.

*Chút tài mọn, cũng dám mang ra đây thể hiện?”

Tân Vũ Phong nhìn hàng ngàn giọt rượu giống như thủy ngân vỡ tung, không hề qua tâm tới.

Anh từ từ đưa tay phải lên và đẩy về phía trước.

“Bùm!”

Một cú đấm trên không, giống như một cơn gió cuồng bạo quét qua, giống như một thiên hà bị lật đổ.

Sức mạnh thần thánh hùng mạnh, và không có sức mạnh nào có thể chống lại nó.

Dưới tác dụng sức mạnh của nắm đấm, những giọt rượu ban đầu đã phụt ra, di chuyển về phía người Tửu hộ pháp với tốc độ nhanh hơn.

“Rào rào!”

Tửu hộ pháp không né kịp, bị bắn hết tất cả vào người, cả người và quần áo trong nháy mắt bị ăn mòn.

“Aaal Ông ta hét lên một cách điên cuồng, và ngay lập tức uống viên giải độc tỉnh chế, nhưng ông ta đã bị thương nặng, như thể ông ta bị đổ axit đậm đặc lên vậy, và toàn thân ông ta thối rữa rất kinh khủng.

Chỉ một lần đối đầu, Tửu hộ pháp liền trở thành phế nhân, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

“Cùng nhau tiến lên, không thể bất cẩn nữa!”

Khuôn mặt Tài hộ pháp ảm đạm, như thể ông ta đang đối mặt với kẻ thù “Vèo!”

“Vèot”

“Vèo!”

Ba hộ vệ còn lại sử dụng chiêu thức tấn công phối hợp, đều sử dụng thủ đoạn cuối cùng.

Họ biết rất rõ rằng nếu bây giờ họ không liều mạng, họ có thể sẽ bị chôn vùi ở đây, và ngày mai chính họ sẽ không nhìn thấy mặt trời.

Tân Vũ Phong vẫn đứng tại chỗ, dưới chân cắm rễ.

Anh vô cùng bình tĩnh, dù gặp sóng gió gì cũng không hề dao động..

Mười phút sau.

“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!”

Tam đại hộ pháp Sắc Tài Khí, tất cả đều ngã xuống, mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp.

‘Và khuôn mặt của họ đầy vẻ kinh hoàng chưa từng thấy.

Vừa rồi bọn họ đã cố gắng hết sức, không nói đến những cao thủ bình thường, ngay cả những cao thủ của Liên đoàn Tây Hải, cũng khó có thể đối diện với họ.

Nhưng Tần Vũ Phong đứng ở chỗ đó, giống như chiến thần thời cố, oai phong càn quét tất cả Những kẻ thù như vậy không thể bị bọn họ đánh bại..

Hiện giờ, Tân Vũ Phong đánh nát tửu, huỷ hoại sắc, chặt đứt tài, tiêu diệt khí… Uy thế đã đạt tới đỉnh cao!

“Là tại sao…tại sao không trực tiếp giết chúng tôi đi?” Tửu hộ pháp run rẩy hỏi.

Với thực lực của Tân Vũ Phong, anh ta hoàn toàn có khả năng làm cho bọn họ bị trừng phạt, nhưng anh chỉ hủy bỏ căn cơ tu luyện của bọn họ, cũng không trở thành kẻ giết người!

Tân Vũ Phong cúi đầu nhìn xuống bốn người, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi là người của Tân gia, không vô cớ mà giết người! Các người quá yếu, không đáng chết ở trong tay của tôi!”

Nghe thấy câu trả lời này, tứ đại hộ pháp cả tức đến run người.

Phẫn uất, nổi giận, uể oải, bất lực…

Các loại biểu cảm phức tạp, xuất hiện ở trên mặt bọn họ.

Bọn họ không thể tưởng được, vì nguyên nhân mà họ may mắn sống sót!

Tất cả sự tôn nghiêm và kiêu ngạo, đều bị anh ấy hung hăng nghiền nát, không còn sót lại chút gì…

Đường Tam Hoàng bên cạnh cúi đầu, đồng tử giãn ra, như người mất hồn..

Lúc đầu Đường Tam Hoàng tới đây với suy nghĩ khuất phục được anh ta, lại không ngờ lại ra nông nỗi này!

Tuy rằng vừa rồi không tham gia trận chiến, nhưng tất cả ý chí của hẳn đều bị Tân Vũ Phong đánh bại tại anh ta cũng không có ý định khiêu chiến nữa.

Tân Vũ Phong lạnh lùng nhìn anh ta, mở miệng ni thôi, tiện đây nhắn cho Đường Từ Hải một câu.”

“Đông Hoa, không phải nơi ông ta có thể đụng tay vào!”

“Nếu dám tái phạm, tôi sẽ giết hết toàn bộ người của Liên đoàn Tây Hải, chặt bỏ đầu của ông ta rồi đá đi như quả bóng cao sul”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi