CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 238:

Tần Vũ Phong nhíu mày khi nghe được cuộc nói chuyện giữa ba người nhà họ Triệu.

Hóa ra là họ muốn lợi dụng sự giàu có của Chủ tịch tập đoàn Phong Vân.

Loại hợm hĩnh trọng giàu khinh nghèo như thế này thật là ghê tởm. “Này…anh làm sao vậy mà còn ngây ra đó, còn không mau giúp chúng tôi xách hành lý đi!”

Triệu Quyền lớn tiếng mắng Tần Vũ Phong, đem hết mười mấy gói hành lý đưa cả cho Tần Vũ Phong, anh cả người không hề nhúc nhích.

Vẻ mặt cao ngạo dường như coi Tần Vũ Phong như người hầu.

Tần Vũ Phong trong lòng không vui, nhưng cũng không nổi điên.

Dù gì thì họ cũng là người thân bên mẹ đẻ của Lâm

Kiều Như, cũng nên cho họ chút mặt mũi. Tần Vũ Phong thu gói hết hành lý, đi tới bãi đậu xe, khởi động xe jeep màu xanh đậm. “Ba người lên xe đi!” Tần Vũ Phong nói. Không ngờ ba người họ Triệu lại tỏ vẻ khinh bỉ. “Mẹ kiếp! Kiều Như đã trở thành người phụ nữ của Chủ tịch tập đoàn Phong Vân, không nói đến Rolls-Royce, ít nhất là Mercedes-Benz và BMW?”

“Đem một con xe rách đi đón chúng ta là có ý gì?”

“Thực sự quá tồi tàn!”

Tần Vũ Phong nghe xong, không nói nên lời.

Cái này ba người gia tộc không biết từ đâu ra cảm giác ưu việt, thật sự coi mình là quý nhân ư?

“Ba người nếu không muốn ngồi xe của tôi thì tự đi về đi!” Tần Vũ Phong lạnh lùng nói. “Một tên tài xế thổi tha lại dám ăn nói với chúng ta như vậy? Có tin là tôi sẽ mách với em họ để nó sa thải anh không!” Triệu Quyền uy hiếp.

Triệu Đại Hải và Mã Xuân Phương trên mặt cũng lộ rõ vẻ tức giận, không ngờ “kẻ hạ nhân” lại dám nói như thế này.

Tần Vũ Phong mặc kệ bọn họ chút nào, khởi động xe, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, bọn họ trong lòng lo lắng, mở cửa xe ngồi vào Bọn họ không biết thân phận của Tần Vũ Phong, cho nên dọc đường bọn họ lộ ra mặt vô lương tâm. “Gặp lại Kiều Như, nhất định phải cư xử thật tốt. Nó bây giờ đã là người của Chủ tịch tập đoàn Phong Vân. Chỉ cần dựa vào vài câu tốt lành không chừng con số có được cũng nhiều như sao trời rồi!”

“Lần này, tiền cưới vợ của Tiểu Quyền coi như đã được giải quyết rồi!”

“Vậy đâu có đủ. Còn phải mua nhà Tiểu Quyền phải sinh hai đứa, lại còn tiền dưỡng lão của chúng ta, toàn bộ phải tính cho bằng hết!”

“Dù sao, đối với Chủ tịch tập đoàn Phong Vân, cũng chẳng thấm vào đâu!”

Nghe được cuộc đối thoại này, trong lòng Tần Vũ

Phong càng thêm chán ghét.

Đúng là một nhà ba người thấy tiền mờ mắt, vốn dĩ chỉ coi Lâm Kiều Như như một “cỗ máy rút tiền”.

Nếu không phải có quan hệ huyết thống, Tần Vũ Phong đã bỏ bọn họ ở bên đường.

Nửa giờ sau.

Tần Vũ Phong lái xe đưa họ tới biệt thự số 66 khu biệt thự Star River.

Ba người nhà họ Triệu giống như bà ngoại Lưu bước vào Hoa viên đại cảnh, nhìn đông ngó tây.

Họ chỉ được nhìn thấy một biệt thự sang trọng như vậy trong phim.

Những bức tranh treo trên tường đều là những món đồ cổ có tuổi đời hàng trăm năm đắt hơn cả gia sản của họ.

Chưa kể sống ở đây thì dù có đến thăm một chút cũng có bao chuyện để khoe khoang rồi. “Chà!”

Triệu Quyền nằm xuống ghế sofa nhập khẩu, hai chân bắt chéo đặt trên bàn cà phê, coi như nơi này là nhà của chính mình. “Con nhỏ Kiều Như này đúng là phát tài rồi, được sống trong căn biệt thự sang trọng như thế.”

Triệu Đại Hải nhìn những bức tranh thư pháp cổ xưa kia, hai mắt nóng rực, hận không thể chiếm làm của mình. “Mau đến xem, ở đây nhiều rượu ngon như vậy!” Mã Xuân Phương mở tủ rượu, rót ra rất nhiều rượu đỏ đặt tiền, uống cạn một hơi, uống đến trương phinh cả bụng lên.

Vẻ ngoài tham lam đó, giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, ăn tàn phá hại .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi