CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 410

Tiếng rống của Tần Vũ Phong gây chấn động chín ngày, suýt chút nữa làm vỡ hết cả cửa kính.

Cả bệnh viện, đều bị chấn động.

“Rầm!” Rất nhanh, cánh cửa của phòng bệnh bị mở ra, Thần y Tiết bước vào.

“Thiên Vũ, cậu tỉnh rồi à?” Thần y Tiết mở lời hỏi, nhưng thực ra ông ấy cũng không quá lo lắng.

Trước đây ông ấy được Tần Vũ Phong mời đến chữa trị bệnh ung thư cho Triệu Như Lan, sau đó ông ấy cũng không rời đi.

Tần Vũ Phong vì quá đau thương, tinh thần chịu tổn thương nên ngất đi, không cần chữa trị gì thì cũng có thể tự bình phục lại.

“Ông Tiết, Kiều Như và Công Hoa thế nào rồi? Xin ông hãy cứu họ với!”

Tần Vũ Phong nhảy khỏi giường bệnh, nắm lấy cánh tay ông, trong mắt tràn ngập thần sắc lo lắng.

“Cái này.”

Thần y Tiết do dự một lúc, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Khi tôi đến, hô hấp cô Công Hoa đã đứt đoạn, cho dù có là Đại La Kim Tiên còn khó cứu được, tôi thật sự bất lực, xin thứ lỗi cho tôi!” .

Mặc dù Tần Vũ Phong đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẻ mặt vẫn trầm xuống. Trong đầu anh hiện lên câu nói của Công Hoa trước khi chết.

“Đại nhân, người đã bao giờ từng nhớ em chưa?”

Trong cuộc đời anh, Công Hoa giống như một ngôi sao bằng nhấp nháy, rực rỡ trong chốc lát, nhưng nhanh chóng biến mất.

Tình yêu mà cô ấy chôn dấu trong tim thật là kín đáo và vĩ đại!

Nếu không phải vì sự hy sinh của Công Hoa, Lâm Kiều Như đã bị Đường Tam Hoàng bắt đi từ lâu rồi.

Thật đáng tiếc rằng, người chết rồi không thể hồi sinh được. Công Hoa, đã rời xa anh mãi mãi.

“Về phần cô Lâm, tôi đã dùng châm cứu độc nhất vô nhị để thương thế của cô ấy có thể tạm thời giảm đi!”

“Tuy nhiên, giác mạc của cô ấy đã bị bỏng hoàn toàn. Muốn chữa trị và bình phục thì phải tìm được bảo vật trời đất!”

Thần y Tiết nói tiếp.

“Bảo vật nào?” Tần Vũ Phong lập tức hỏi.

“Cửu Diệp Kim Liên!”

Thần y Tiết lại giải thích: “Cửu Diệp Kim Liên này là một loại thuốc kỳ lạ, từ khi được ghi lại ở Đại Ninh, nó mới chỉ xuất hiện vài lần”.

“Người ta đồn rằng, Cửu Diệp Kim Liên này cứ một trăm năm mới sinh ra được một lá, thời gian trưởng thành dài tới chín trăm năm. Nó sẽ khô héo nếu gặp phải những tác hại từ bên ngoài!”

“Một báu vật như vậy, có tiền cũng không mua được! Lần cuối cùng Cửu Diệp Kim Liên xuất hiện, đã là một trăm năm trước!”

“Khi đó, nó thu hút vô số gia tộc giàu có tranh nhau, và đã gây ra một trận máu tạnh mưa máu. Cuối cùng, nó bị một hoàng tộc nào đó nhét vào túi, nó thực sự đã giúp vị hoàng tộc đó kéo dài tuổi thọ trong mười năm!”

Nghe được những lời này, trái tim Tân Vũ Phong như chìm xuống đáy vực. Bảo vật như thế này quá hiếm.

Cho dù anh là chiến thần Thiên Sách, quyền lực vô biên, muốn có được cũng khó như lên trời.

“Còn nữa…”

Đột nhiên, Thần y Tiết lại nói: “Phương pháp giảm thương thế này không phải là không có giới hạn! Với y thuật của lão phu, chỉ có thể bảo vệ mắt của cô Lâm trong vòng một năm! Một năm sau, nhãn cầu của cô ấy sẽ bị hoại tử hoàn toàn và sẽ bị mù vĩnh viễn, vì vậy cậu phải tìm thấy sen vàng chín lá càng sớm càng tốt!”

“Cảm ơn Thần y Tiết, tôi hiểu rồi!” Tần Vũ Phong nắm chặt tay, đồng thời trong lòng cảm thấy áy náy cùng tự trách. Chính sự sơ suất của anh đã dẫn đến kết cục của Lâm Kiều Như.

“Tôi muốn gặp Kiều Như!” Tần Vũ Phong nói.

“Cô ấy đang ở phòng bên cạnh, nhưng cô ấy vẫn luôn hôn mê!” Thần y Tiết giải thích.

Không bao lâu, Tần Vũ Phong đã nhìn thấy Lâm Kiều Như nằm trên giường bệnh. Cô ấy vẫn mặc váy cưới đó! Vết máu loang lổ làm nó càng thêm chút đau thương. Đôi mắt đẹp vốn dĩ nhanh nhẹn lại được bọc trong một lớp băng gạc màu trắng.

“Kiều Như, dù anh có phải lên trời hay tìm kiếm khắp thế gian, anh cũng sẽ tìm được Cửu Diệp Kim Liên để chữa lành mắt cho em và cho em lại được nhìn thấy ánh sáng”

Tần Vũ Phong thầm thề trong lòng.

“Thiên Vũ, nếu cậu đã tỉnh rồi thì nên ra ngoài xem một chút! Nếu như còn chậm trễ nữa, tôi sợ Đại Ninh sẽ bạo loạn”

Thần y Tiết không thể nhịn được mà thúc giục.

“Ý của ông là?” Tần Vũ Phong sửng sốt.

“Cậu ra ngoài xem rồi sẽ biết!” Thần y Tiết nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi