CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 486: Sâu không lường được

Nghe thấy như vậy, trong lòng Tần Vũ Phong chấn động, lập tức cảnh giác.

Tần Thiên Vương là phiệt chủ, cao thủ ở bên cạnh nhiều như mây.

Huống chi ông ta đã sớm biết được thực lực của mình, sao có thể không chuẩn bị từ sớm chứ?

Trong không trung cách đó hơn trăm mét bị bóp méo một trận, xuất hiện một đạo sĩ trẻ tuổi!

Từ xa nhìn lại, người kia khoác áo lông vũ đầu đội mũ, mặt như ngọc quý, khí chất hơn người.

Khí chất không dính vào phàm tục, giống như người trong chốn thần tiên!

Tuổi không lớn lắm, nhìn dáng vẻ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

Khương Thiên Tử đã được xem như là một anh chàng đẹp trai rồi, nhưng nếu so sánh với đạo sĩ trẻ tuổi này thì giống như cách nhau một trời một vực.

“Anh là ai?”

Tần Vũ Phong nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Đạo sĩ ở trước mắt này, giống như biển lớn vô biên vô tận, sâu không lường được.

Cho dù trước đó Tần Vũ Phong đối diện với đệ nhất dũng sĩ của Độc Quyết, Võ trạng nguyên Hách Quang Minh, hoặc là những kẻ địch mạnh trên chiến trường thì cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

“Kẻ hèn này là Công Tôn Vũ, đến từ núi Cát Hùng!”

Đạo sĩ trẻ tuổi chắp tay, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, không chứa chút tàn ác nào.

Núi Cát Hùng?

Nghe thấy cái tên này, trong lòng của Tần Vũ Phong hơi hồi hộp một chút.

Anh thân là chiến thần Thiên Vũ, có thể tiếp xúc được với rất nhiều tài liệu bí mật.

Trong giới võ đạo ở Đại Ninh, nổi tiếng nhất chính là mấy môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi.

Nhưng trên thực tế, còn có rất nhiều môn phái thần bí tồn tại, lưu truyền ngàn năm, có lịch sử huy hoàng, nhưng lại lánh đời không ra ngoài.

Có rất nhiều ghi chép liên quan đến những môn phái lánh đời.

Nghe đồn những cao thủ hàng đầu giống như thần tiên kia có thể kêu mưa gọi gió, rải đậu thành binh sĩ, cắt hồ cắt núi, thu đất lại còn một tấc, có được năng lực quỷ thần khó lường.

Tám trăm năm trước, đội quân tinh nhuệ trên thảo nguyên xuôi nam, chém giết một đường, dẫn đến trăm họ lầm than, máu chảy thành sông.

Quốc vương của Đại Ninh ngay lúc đó ngu ngốc, không có sức chống cự kẻ thù bên ngoài.

Nghe nói có một vị kiểm khách áo xanh, một kiếm chẻ đôi dãy núi, đánh chết mấy ngàn tên lính tinh nhuệ từ thảo nguyên, chấn động tám hướng.

Mà dãy núi lớn bị chẻ đôi kia bây giờ cũng trở thành phong cảnh nổi tiếng của Đại Ninh, để cho đời sau chiêm ngưỡng.

Tần Vũ Phong vô cùng tự tin với thực lực của mình!

Cho dù có đối đầu với ba vị trí đầu trong Long Bảng thì cũng có thể chiến thắng.

Mà vào giờ phút này, đối mặt với cao thủ của môn phái lánh đời, anh lại có chút chần chừ không yên.

Tần Vũ Phong cũng chắp tay giống vậy, nhìn sang đạo sĩ trẻ tuổi, thử dò xét mà hỏi thăm: “Anh hẳn là người thừa kế của một môn phái nhỉ? Không biết lão Thiên sự của núi Cát Hùng có quan hệ gì với anh?”

“Chính là thầy của tôi!”

Công Tôn Vũ nhẹ nhàng gật đầu, không kiêu ngạo không tự ti, không gay gắt không nóng nảy.

Tần Vũ Phong nghe thấy như vậy, ngoài mặt ung dung thản nhiên nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng lớn.

Nghe nói vị lão Thiên sự của núi Cát Hùng kia đã sống hơn trăm năm, cũng là người lỗi lạc tột cùng trong những môn phái lánh đời!

Dựa theo tuổi tác, Công Tôn Vũ ở trước mắt chắc là học trò thế hệ thứ hai của lão Thiên sư, không ngờ có thể trở thành đồ đệ của lão Thiên sự, đủ để thấy anh ta có chỗ hơn người.

“Dựa theo thân phận của anh, sao lại muốn bán mạng vì Tần Thiên Vương?” Tần Vũ Phong nghiến răng hỏi.

Công Tôn Vũ cười nhạt một cái, giải thích nói: “Tôi chính là người tu đạo, vốn không muốn nhúng tay vào ân oán giữa anh và nhiệt chủ Tần! Nhưng không biết sao – sự tôn bảo tôi xuống núi rèn luyện, luyện tâm ở cõi trần! Nguồn gốc của Tần phiệt và núi Cát Hùng lại có vài điểm chung!”

“Thí chủ Tần Vũ Phong, nếu như anh thối lui như vậy thì tôi sẽ không ngăn cản!”

“Nhưng nếu anh muốn làm hại phiệt chủ Tần thì nhất định phải qua cánh cửa này của tôi!”

Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Công Tôn Vũ bỗng nhiên tăng cao lên, đột nhiên giẫm một cái về phía trước.

“Đạp!”

Một bước này thay đổi gió mây

Khí thể trên người Công Tôn Vũ hoàn toàn biến lớn, không còn bình thản giống như trước đó nữa mà trái lại để lộ ra sự thô bạo long trời lở đất, phá vỡ núi sông, trong phút chốc bao phủ cả cái nghĩa trang.

Nếu như là võ giả bình thường thì đã sợ đến run chân, nằm rạp xuống mặt đất rồi.

Đây cũng không phải là kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi