CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 516: Nỗi trận lôi đình

Một tiêng gầm thét vang vọng khắp toàn bộ phủ Thần Nghiêm Vương!

Tiếng gầm thét kia giống như sắm chớp gầm gừ làm chắn động cả tòa vương phủ, khiến cho.

người ta không thể kiềm lòng được mà liên tưởng đến vua của muôn thú trong rừng đang tức giản!

Ngay cả mây trôi ở trên trời cũng dường như sắp tách ra vì tiếng rống giận này!

‘Vẻ mặt của Thần Nghiêm Vương u ám, đi xuống bậc thang từng bước một, đi về phía Tiêu Mặc Chiến.

“Âm! Âm! Âm”.

Tiếng bước chân nặng nẻ giống như là một cái chùy sắt treo ở trong lòng của Tiêu Mặc Chiến, không biết khi nào mới có thể nặng nề rơi xuống!

Từng bước của Thần Nghiêm Vương đều khí thể hùng hỗ!

Uy thể khiển cho người ta khó có thế chịu đựng được đánh về phía Tiêu Mặc Chiến một cách vô cùng chính xác!

Đây chính là Thần Nghiêm Vương Ngọc Lâm!

Quanh năm trần giữ dãy núi Hoà Lam, quản lý trăm ngàn quân lính, và cũng tắm máu vô số lần, mỗi một tắc xương trắng đều có công lao, từng bước một trở thành vương gia được tôn kính nhất của nước Đại Hạt Một khi phóng thích toàn bộ sát khí đầy người và uy thể kinh nghiệm trên chiến trường thì trăm ngàn quân lính cũng cảm thấy nguy hiểm sắp đến!

‘Chứ đừng nói chỉ là giờ phút này chỉ có một mình Tiêu Mặc Chiến tiếp nhận uy thể này!

“Lốp bốp.”

Bởi vì gặp cái uy thể tưởng như vô hình mà lại hữu hình này mà xương cốt cả người của Tiêu.

Mặc Chiến bắt đầu phát ra tiếng nỗ lốp bốp.

Tiêu Mặc Chiến cần răng liều chết gắng gượng mà chống đỡ, ngay cả bản thân của anh ta cũng nghi ngờ có khi nào một giây sau sẽ bị uy thế của Thần Nghiêm Vương đè đến quỷ rạp xuống đất hay không!

Nhưng mà, anh ta không thết Anh ta là chiên sĩ của biên giới phía bắc, là vệ sĩ bên người của Tần Vũ Phong!

Hôm nay anh ta xuất hiện đại diện cho chiến sĩ ở biên giới phía bắc, đại diện cho mặt mũi của Tần Vũ Phong!

Anh ta không thể quỷ rạp xuống trước mặt Thần Nghiêm Vương như vậy được!

Dưới gối của đàn ông có vàng, hôm nay anh ta thay mặt Tần Vũ Phong đến đây từ hôn thì càng phải như vậy!

Đàn ông ở biên giới phía bắc lạy bố lạy mẹ, quỷ non sông tổ quốc, không thể quỷ gối ở ngay: hiện trường từ hôn!

Không thể vì lý do là anh ta mà lại khiển cho Tần Vũ Phong mất mặt trong hiện trường buổi từ hôn được!

Bên trong miệng của Tiêu Mặc Chiến bắt đầu tràn ra mùi máu tươi, dốc hết sức lực mới có thể giữ vững đầu gối của mình vẫn đứng thẳng như cũ.

Một hồi lâu sau, Thần Nghiêm Vương mới kiểm chế cơn giận dữ và sự xao động trong lòng của mình, thu hồi uy thể nặng như ngàn vàng kia, chuyển sự tức giận sang phát tiết bằng miệng.

“Tần Vũ Phong có biết cậu ta đã từ chối cái gì hay không?”

Hai mắt của Thần Nghiêm Vương trợn lên, một câu như sắm chớp nỗ vang, gầm thét nói năng.

rất khí phách.

Trên đầu Tiêu Mặc Chiên đỗ mô hôi hột to chừng bằng hạt đậu rơi xuống tí tách.

Anh ta cúi đầu thấp xuống không nói gì, vừa rồi chống đỡ uy thế của Thần Nghiêm Vương gần như đã sử dụng hết tất cả sức lực của anh ta, vốn không còn lòng dạ nào mà trả lời Thần Nghiêm Vương.

Thần Nghiêm Vương thấy anh ta không trả lời thì tiếp tục giận dữ hét: “Tần Vũ Phong cũng biết rõ Ngọc Linh Long là con gái cưng của bổn vương, là niềm kiêu hãnh của Đại Hạ “Con bé thân là tông sự cường giả, càng có thể ra trận giết giặc, từng tự tay thu được đầu của ‘Vua A Bổ Cơ của nước Yến, chiến công lừng lẫy, thân là một cô gái thì Ngọc Linh Long cũng không thua kém Tần Vũ Phong về điểm này!

Những người ở đây không ai dám phản bác lại sự đánh giá của Thần Nghiêm Vương dành cho.

con gái của mình Ngọc Linh Long là niềm kiêu hãnh của Đại Hạ, chiến công lừng lẫy cũng là thật.

Nhưng mà nêu như bỏ kính lọc của phụ vương nhìn con gái ra, chỉ nhìn chiến công của Ngọc Linh Long một cách đơn thuần thì thật sự có thể so được với chiến thần Thiên Vũ hay sao?

Nhưng không ai dám nhắc đền điều này.

Trên ngực của Thần Nghiêm Vương tức giận phập phông, sợi râu cũng lay động theo, tiếp tục.

quát hỏi: “Trải lại tôi thật sự muốn biết con gái của tôi có chỗ nào không xứng với Tần Vũ Phong’ “Ngay cả Thánh thượng cũng đánh giá là ông trời tác hợp cho mà Tần Vũ Phong nói từ hôn là từ hôn hay sao?’ “E là cậu ta điên rồi phải không?”

Thần Nghiêm Vương liên tiếp quát lớn từng câu giống như là sắm sét liên miên không ngừng.

đánh lên trên người Tiêu Mặc Chiến từng trận.

Suy nghĩ trong lòng của những người ở đây đại khái đều giống như Thần Nghiêm Vương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi