CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 599: Không phải lời sáo rỗng

Trong phạm vi một nghìn mét xung quanh nhà họ Hàn đều không có cửa hàng của nhà khác, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Hàn.

Trước kia, nhà họ Hàn bị Hoạt Diêm Vương gửi cho một tấm thiệp Diêm Vương bắt họ phải phục tùng ông ta, từ đó tất cả thế lực xung quanh nhà họ Hàn đều bỏ chạy, đường phố một ngàn mét xung quanh đó đều trở nên vắng lặng cứ như một thành phố chết vậy.

Điều đó lại giúp hai người họ có đủ không gian để đánh nhau.

“Quá kinh khủng!”

Thẩm Chiêu lẩm bẩm nói: “Thế mà lại có người mạnh đến vậy, lùi ra hơn nghìn mét rồi mà vẫn còn uy lực ảnh hưởng”

Đúng như vậy, mặc dù nhóm người đã lùi ra bên ngoài hơn một nghìn mét rồi mà từ xa vẫn có thể nhìn thấy một điểm vàng và một điểm đen đang không ngừng va vào nhau giữa không trung.

“Chưa từng nghe thấy bao giờ..”

Hàn Cam Vọng lẩm bẩm than thở, thậm chí ông ta cảm thấy ông ta có thể chứng kiến cuộc chiến hùng vĩ như thế này trước năm tám mươi tuổi thì đã sống không uổng phí rồi.

Nhưng Lý Tống La chỉ quan tâm ai thắng ai thua, liệu bản thân có thể lấy được một cơ hội sống hay không.

“Các người đoán trong hai người họ, ai sẽ thắng hả?”

“Tôi cũng không biết…”

Hàn Sướng Ấm chăm chú nhìn bầu trời xa xăm lẩm bẩm trả lời.

Lý Tống La cắn răng, chỉ có thể thầm cầu khẩn: “Tần Vũ Phong, nhất định Tần Vũ Phong phải thắng!”

Còn mấy người khác dù không nói ra khỏi miệng nhưng trong lòng bọn họ vẫn thầm cầu mong cho Tần Vũ Phong! Nhất định Tân Vũ Phong phải giành chiến thắng! Nếu như Tân Vũ Phong mà thua thì bọn họ sẽ chết chắc.

Đột nhiên hai bóng người tách ra.

Bởi vì Long Uy Thiên Cang bảo vệ cơ thể của Tân Vũ Phong phát ra ánh sáng vàng quanh người anh, chiếu sáng nhà họ Hàn y như giữa ban ngày.

Vì thế, mặc dù Hoạt Diêm Vương đen kịt cả người nhưng vẫn vô cùng dễ thấy.

“Kết thúc rồi sao?”

Thẩm Chiêu đứng một bên hỏi, lúc này thực lực của anh ta đã suy giảm quá nhiều, hoàn toàn không đủ khả năng nhìn rõ ràng được.

Hàn Sướng Âm và Hàn Cam Vọng thì miễn cưỡng vẫn nhìn thấy rõ được, Hàn Sướng Âm gật đầu, ừ một tiếng.

Nhìn ra phía xa chỉ thấy Hoạt Diêm Vương bị thủng trăm nghìn lỗ trên người, quần áo rách rưới tả tơi, có thể nhận ra một cách rõ ràng rằng ông ta bị thương trong lúc chiến đấu, không còn điệu bộ hung hăng kiêu ngạo như lúc đầu nữa.

Còn Tân Vũ Phong phía đối diện thì vẫn lạnh lùng như trước, quần áo anh không nhiễm một hạt bụi nào. “Rốt cuộc tình hình thế nào?”

Lý Tống La hơi lo lắng hỏi. Hàn Sướng Âm nhíu mày, cảm thấy hai người kia hơi phiền phức nhưng cũng hợp lý thôi, có thể hiểu được.

“Tân Vũ Phong… Không mất một sợi tóc nào, còn Hoạt Diêm Vương thì trông không đánh lại anh ấy rồi”

Hàn Sướng âm giải thích ngắn gọn, Thẩm Chiêu và Lý Tống La đều thay đổi sắc mặt, vui mừng vì thắng lợi đã ngay trong tầm tay.

Xem ra lời Tần Vũ Phong nói trước đó không phải lời sáo rỗng!

Nếu Hoạt Diêm Vương là người đứng đầu trời đất thì Tân Phong chính là trời!

Giây phút này, Hàn Sướng Âm và Hàn Cam Vọng vẫn đang chú ý tới trung tâm chiến trường.

Dù sao thì Hàn Cam Vọng đã từng dạy Hàn Sướng Âm rằng tình hình trên chiến trường có thể thay đổi trong nháy mắt, mặc dù đã nắm chắc phần thắng rồi cũng không thể khinh thường kẻ địch.

Bởi vậy, Hàn Sướng Âm chưa từng thả lỏng vì Tân Vũ Phong.

Khuôn mặt dữ tợn và lời nói của Hoạt Diêm Vương tràn ngập vẻ tuyệt vọng khi rơi vào bước đường cùng, ý nghĩ điên cuồng bùng nổ: “Đáng ghét! Ông đây không thể thua!”

“Cho dù thế nào ông đây cũng sẽ không thua!”

Hoạt Diêm Vương giống như phát điên lên rồi, gào ầm lên: “Sao tôi có thể bại trong tay lũ chuột nhắt các người chứ!”

Tân Vũ Phong đối diện với sự điên cuồng của Hoạt Diêm Vương thì vẫn lạnh lùng như cũ.

Bởi vì anh biết, lá bài chưa lật của Hoạt Diêm Vương đã tung ra hết mức rồi!

Hoạt Diêm Vương thấy Tần Vũ Phong không có phản ứng gì thì cắn chặt răng, hạ quyết tâm cực lớn, cả giận nói: “Cùng lắm…. Cùng lắm thì ông đây cá chết lưới rách với cậu!”

“Tôi liều mạng với cậu!”

Thiên Ma giải thể… Tự phá hủy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi