Lưu Hậu đứng sững tại chỗ, đầu óc choáng váng.
Lúc này, anh ấy dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
Vừa rồi anh ấy còn tưởng rằng anh Giang đã uống say, nhưng bây giờ nghe Lý Lập Vĩ nói vậy, mọi thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.
Vì không thể nào mà cả ba người đều uống say nói mớ được, phải không?
Hai người bắt xe taxi, Lưu Hậu chỉ phương hướng, tài xế vội vàng đuổi theo, đi được nửa đường liền nhìn thấy Giang Thần đang đi về nhà.
"Bịch bịch!", Lý Lập Vĩ chạy nhanh tới kêu lên: "Anh Thần, vừa nãy tôi đã sai rồi, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tha thứ cho tôi lần này, đừng hủy bỏ hợp tác với công ty của chúng tôi, nếu không công sức mấy năm nay vất vả của tôi đều sẽ đổ sông đổ biển!"
Lý Lập Vĩ quỳ thẳng xuống đường, khổ sở cầu xin.
Hiện tại cậu ta không còn chút oai phong nào như lúc trước, chỉ có sự hối hận muộn màng.
Nếu không được Giang Thần tha thứ, cậu ta không chỉ mất chức, mà còn bị cấm cửa trong toàn ngành, đến lúc đó, cậu ta thật sự chỉ còn có thể đi giao đồ ăn kiếm sống mà thôi!
“Cậu đứng dậy đi!”, Giang Thần cau mày nói.
"Không, nếu như cậu không hứa với tôi, tôi sẽ không đứng dậy!"
Lý Lập Vĩ vừa nói vừa tự vả miệng mình.
Giang Thần thở dài, rốt cuộc tất cả đều là bạn học, mà cậu ta đã thật lòng nhận sai, nên anh cũng không muốn quá tuyệt tình! Anh nói: "Được rồi, tôi hứa với cậu, mau đứng dậy!"
Giang Thần khoát tay, Lý Lập Vĩ run rẩy đứng dậy.
“Anh Thần, hay là đi uống thêm chút nữa? Để tôi tạ tội với cậu".
Lý Lập Vĩ thận trọng hỏi.
"Không cần, cậu đi đi.
Ngoài ra, tôi không muốn nhiều người biết về thân thế của mình, cậu hiểu không?"
Giang Thần lạnh nhạt dặn dò.
“Tôi hiểu! Tôi hiểu!”
Lý Lập Vĩ lúng túng cười một tiếng, ảo não rời đi.
Mà lúc này, Lưu Hậu lại có chút cẩn trọng hơn.
Dù gì thì người anh em của anh ấy bây giờ cũng đã là ông chủ lớn rồi, giữa hai người tất nhiên sẽ nảy sinh cảm giác xa cách.
Giang Thần cười, vỗ vai anh ấy.
"Đừng suy nghĩ nhiều, anh Giang của cậu thì vẫn mãi là anh Giang của cậu!"
Nước mắt của Lưu Hậu lập tức tuôn ra, mạnh bạo gật đầu một cái: "Vâng, anh Giang!"
Mặt khác, tại công ty Tư Vận.
Vương Tuệ Lâm đã xử lý xong thỏa thuận ly hôn với luật sư, mắt thấy cũng đã đến giờ tan sở, lúc này thư ký đã gửi một phong thư đến bàn làm việc.
“Đây là! ”
“Tổng giám đốc Vương, cái này do một cô gái họ Trương chuyển đến, nói rằng ông chủ của họ bảo cô ấy đưa cho tổng giám đốc!”, thư ký đáp.
“Ông chủ của cô ấy?”
Vương Tuệ Lâm không khỏi nhíu mày, gần đây công ty xảy ra vấn đề, đã không còn có công ty nào hợp tác với Tư Vận nữa, không biết ai đã gửi cái này tới.
Sau khi bảo thư ký ra ngoài, Vương Tuệ Lâm xé thư ra, nhìn thấy bên trong có một tấm chi phiếu, tim của cô đánh thịch một cái, sau đó khi nhìn thấy dãy số bên trên, trên mặt của cô lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc!
Mười triệu! Một lúc sau, cô mới có thể bình tĩnh lại, mười triệu không phải là số tiền quá lớn đối với cô, nhưng nó có thể làm giảm bớt áp lực cho cô! Nếu không, tại cuộc họp hội đồng quản trị tối nay, cô thật sự không có cách nào giải thích được với chủ tịch.
Bình tĩnh lại, cô nhanh chóng kiểm tra tiêu đề của tấm chi phiếu.
Đó là một cái tên không hề quen thuộc, Trương Miêu.
Chắc là nhân viên phụ trách tài chính của công ty đó.
Nhưng ông chủ của công ty đó là ai?
Người đầu tiên cô nghĩ đến là Trần Chí Siêu.
Bởi vì Trần Chí Siêu vừa mới tới tìm cô sáng nay! Đầu tư của Vinh Đỉnh đến nhanh vậy sao?
"Là Trần Chí Siêu sao?"
Vương Tuệ Lâm cảm thấy ấm áp.
Nếu Trần Chí Siêu thực sự dùng tiền của Vinh Đỉnh đầu tư để giúp đỡ cô, chắc chắn bản thân Trần Chí Siêu sẽ gặp rủi ro rất lớn!
Nếu để Vinh Đỉnh biết được thì có thể bị coi là đang cố tẩu tán tài sản, thậm chí bị truy tố tội lừa đảo, kết quả sẽ táng gia bại sản.
"Anh tình nguyện táng gia bại sản, cũng phải giúp đỡ tôi sao?"
Vương Tuệ Lâm thở dài thườn thượt, mặc dù trước đây cô không hề rung động trước Trần Chí Siêu.
Nhưng vào lúc này, cô cũng không khỏi có chút cảm động.
Cốc cốc! Lúc này, trợ lý Vu Thiến gõ cửa bước vào.
"Chị Tuệ Lâm, có cuộc gọi đến từ tổng công ty, chủ tịch muốn chị qua đó ngay!"
“Hả? Cuộc họp hội đồng quản trị không phải tám giờ mới bắt đầu sao? Còn chưa tới bảy giờ mà?", Vương Tuệ Lâm ngạc nhiên.
Nhưng ngay lập tức, cô đã hiểu ra.
Tám mươi phần trăm là do vấn đề tiền bạc! Công ty Tư Vận do cô phụ trách, cùng với công ty Tư Điềm do anh họ Vương Húc phụ trách, là hai công ty phát triển tốt nhất của nhà họ Vương.
Chủ tịch của tập đoàn Vương thị, cũng chính là bà nội của cô, sắp thoái vị, đã tuyên bố rằng giữa cô và Vương Húc sẽ chọn một người để ngồi vào ghế chủ tịch.
Mặc dù công ty Tư Vận của cô phát triển hơn công ty Tư Điềm, nhưng bà nội trọng nam khinh nữ, bình thường luôn nghiêng về phía của Vương Húc hơn.
Giờ này bảo cô trở về, tám chín phần là muốn mượn vấn đề tiền bạc làm khó cô! Vương Tuệ Lâm thở dài nói: "Được rồi, chị biết rồi, đợi chi thu xếp xong ở đây sẽ đi ngay!"
"Còn nữa, chị Tuệ Lâm, chủ tịch nghe nói người đi lính kia đã trở lại, bảo chị đưa anh ta cùng tới!", Vu Thiến bĩu môi nói.
“Cái gì? Mang cả anh ta theo cùng sao?”
Vương Tuệ Lâm vừa nghe nói như vậy liền cảm thấy đau đầu.
Một tên lính vô dụng, tại sao bà nội lại muốn anh ta tham gia cuộc họp hội đồng quản trị?
Chẳng lẽ muốn để cho người nhà họ Vương cười nhạo cô sao?