CHIẾN THẦN ĐIỆN HẠ



“Vương Húc, anh có ý gì?”
Sắc mặt Vương Tuệ Lâm đột nhiên kém đi trông thấy.

“Tôi có ý gì, bản thân cô không tự biết sao?”
Vương Húc tỏ ra bỡn cợt.

“Trong thời gian ngắn như thế, khoản vay của ngân hàng cũng không kịp phê duyệt, nếu tôi đoán không nhầm, chắc hẳn cô bám được vào một ông chủ lớn nào rồi nhỉ?”
Nói đến đây, ánh mắt của Vương Húc lướt mắt trên người Vương Tuệ Lâm mà không hề kiêng dè, thậm chí còn cười nhạo: “Hờ hờ, cũng phải, cứ dạng chân ra, không nhanh sao được! ”
Chát! Một cái tát từ trên trời giáng xuống, tát cho Vương Húc lảo đảo luôn.

“Thằng vô dụng, mày dám đánh tao à?”
Vương Húc bụm mặt nhìn Giang Thần mà không thể tin nổi, không ngờ thằng vô dụng này dám ra tay với anh ta?
Anh ta vội vàng giơ tay lên định đánh trả, nào ngờ bị Giang Thần bẻ ngoặt cánh tay chế ngự, đau đến mức anh ta kêu ầm ĩ.

“Các người còn đứng nhìn làm gì, mau đập chết thằng vô dụng này cho tao!”
Vương Húc gào lên với hai tên vệ sĩ.

Giang Thần quay phắt lại, như con sói quay đầu.


Nhất thời như có vô số sát khí ào ào phả vào mặt, hai gã vệ sĩ sợ tới mức ngồi bệt xuống đất!
Vương Tuệ Lâm sững sờ trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, mất một lúc lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác dị thường, giống như có dòng nước ấm chảy qua, nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng mắng: “Giang Thần, anh mau buông tay!”
Anh là người đi lính về, ra tay không biết nặng nhẹ, Vương Tuệ Lâm thực sự sợ anh lỡ tay đánh cho Vương Húc tàn phế luôn.

Điêu Ngọc Lan cũng vội vàng vỗ vào cánh tay Giang Thần: “Thằng vô dụng, mau buông tay ra, buông tay ra! Hai anh em nó chỉ đùa với nhau thôi, cậu muốn tạo phản phải không?”
Điêu Ngọc Lan cũng tức lắm chứ, nhưng ngày thường chủ tịch hội đồng quản trị thương Vương Húc nhất, nếu để chủ tịch biết Vương Húc bị bắt nạt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.

“Xin lỗi vợ tôi ngay!”
Giang Thần lạnh lùng nhìn Vương Húc, chỉ nói một câu như vậy.

Mà Vương Tuệ Lâm nghe thấy cách gọi “vợ” này mà trái tim bỗng dưng run lên, nhưng ngay sau đó lại thấy phẫn nộ, ai cho phép anh gọi như vậy chứ?
“Tôi nói lại lần nữa, xin lỗi ngay!”
Giang Thần đột ngột lên giọng, ánh mắt bắn ra sát khí.

Vương Húc không kiềm chế được mà run rẩy, lắp bắp nói: “Tuệ, Tuệ Lâm, tôi, tôi sai rồi! Tôi xin lỗi!”
“Được rồi được rồi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau chóng vào trong thôi!”
Vương Tuệ Lâm nhíu mày thúc giục, bấy giờ Giang Thần mới chịu thôi, ba người vội vàng đi vào tòa nhà.

“Hừ! Thằng vô dụng, cứ để cho mày ngông cuồng trước đi, đợi Tư Vận sạt nghiệp, nhà họ Vương rơi vào tay tao, để tao xem chúng mày còn ngông thế nào?”
Đợi khi ba người đi rồi, ánh mắt của Vương Húc cũng dần trở nên hung dữ.

Bị một thằng vô dụng tát ngay mặt trước đám đông, làm sao anh ta nuốt được cơn tức này! Mà khi ba người Vương Tuệ Lâm tới phòng họp, cổ đông của nhà họ Vương đã tề tựu gần đông đủ rồi.

Sự xuất hiện của Giang Thần lập tức thu hút không ít ánh nhìn.

Dù sao anh đã đi làm lính, đi một lần liền tù tì ba năm, không ngờ bây giờ lại quay về.

Đối với địa vị của anh ở nhà họ Vương, đám đông cũng biết rõ mười mươi.

Nói một câu dễ nghe thì là con rể, chứ thực chất mọi người thừa biết Giang Thần chỉ là con chó chui gầm chạn mà Vương Bá Nhân gọi tới!
Đương nhiên cũng chẳng ai coi trọng anh, ai nấy rì rầm thảo luận, thỉnh thoảng còn liếc anh bằng ánh mắt khinh thường.

Qua một lúc, một bà lão gần bảy mươi ăn mặc quý phái chống gậy bước vào phòng họp với sự dìu đỡ của thư ký.


“Chủ tịch đến rồi!”
“Chào chủ tịch!”
“Đến rồi à, mọi người ngồi đi!”
Bà lão ngồi xuống rồi đảo mắt nhìn một vòng: “Hôm nay triệu tập cuộc họp với hai mục đích! Tuệ Lâm à, nghe nói công ty Tư Vận của cháu đợt này xảy ra chút vấn đề, thiếu vốn mười triệu tệ, bây giờ gom tiền đến đâu rồi?”
Đầu tiên bà cụ quay đầu về phía Vương Tuệ Lâm, trông qua rất dịu dàng, nhưng thực chất ai cũng biết rõ ràng bà ta đang hỏi tội.

“Bà nội cứ yên tâm, đã gom đủ tiền rồi ạ!”
Vương Tuệ Lâm cảm thấy hơi buồn, nhưng vẫn trả lời.

Bà ta thoáng sững người, nhưng rồi gật gật đầu: “Ờ ờ, thế thì tốt, thế thì tốt, à phải rồi, nghe nói chồng cháu quay về rồi, nó đang ở đâu? Để bà lão này nhìn thử!”
Ở trong góc, Giang Thần không được ngó ngàng tới, bởi vì anh không phải cổ đông, nên không được sắp xếp vị trí ngồi.

“Giang Thần, còn không mau lăn ra đây chào bà nội!”
Điêu Ngọc Lan quát một câu chẳng khác nào gọi chó.

“Bà nội!”
Giang Thần thong dong đứng dậy và cất tiếng chào.

“Khà khà, Tiểu Thần thay đổi nhiều quá, suýt nữa thì bà cũng không nhận ra.

Không biết mấy năm nay ở bộ đội thế nào rồi? Bây giờ đang giữ quân hàm gì?”
Bà lão đánh giá một hồi, cười khà khà và hỏi.


“Cháu tạm thời xuất ngũ, không có quân hàm gì!”
Giang Thần hờ hững đáp lại.

“Ồ? Thế bộ đội có sắp xếp cho cháu chuyển ngành sang chỗ chính phủ không?”
Bà cụ hỏi thêm một câu, nhưng lúc này nụ cười đã miễn cưỡng hơn nhiều.

“Không ạ, cháu tạm thời chờ việc!”
Ào! Phen này đám đông bùng nổ rồi.

“Đi làm lính năm năm mà đến một cái quân hàm cũng không có?”
“Người ta đi ba năm chắc cũng lên thiếu úy rồi nhỉ?”
“Thật kém cỏi, đúng là thằng vô dụng mà!”
Nghe thấy những lời bàn tán này, Vương Tuệ Lâm siết chặt bàn tay, cảm thấy gương mặt mình nóng cháy, bất giác cắn chặt môi dưới.

Điêu Ngọc Lan cũng xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.

Cái thằng vô dụng này, đúng là mất mặt không còn chỗ trốn nữa!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi