CHIẾN THẦN ĐIỆN HẠ



Vương Tuệ Lâm không giữ được bình tĩnh nữa, lập tức mắng: "Giang Thần, anh đứng nói ở đây cũng không có ích lợi gì, cút ra ngoài đợi đi!"
"Cô đợi tôi một lát, tôi đi gọi điện thoại!"
Giang Thần bước sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Miêu.

"Tôi cần một tòa nhà văn phòng ở khu A, quận kinh doanh trung tâm của thành phố Vân Hải, ngay lập tức!"
Giang Thần ra lệnh vào điện thoại.

Từ Duyệt nghe thấy Giang Thần nói vậy, liền bật cười thành tiếng.

"Tuệ Lâm, cậu có nghe thấy không, chồng cậu sắp thuê cho cậu một tòa nhà văn phòng ở khu A trong quận kinh doanh trung tâm của thành phố Vân Hải, ha ha, ôi thật là chọc cho tớ cười chết mất!"
Từ Duyệt nói xong thì vỗ vỗ lên bả vai của Vương Tuệ Lâm.

"Cậu có biết muốn thuê một tòa nhà văn phòng ở khu A phải bỏ ra bao nhiêu tiền không? Mười triệu đó! Chồng cậu đúng là có nhiều tiền!"
Mặt của Vương Tuệ Lâm đỏ lên, cảm giác trên mặt nóng hừng hực, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Chị Duyệt, chị đừng cười.


Đầu óc của anh ta không có được bình thường nên hay tự huyễn hoặc bản thân như thế.

Chỉ cần nghe thôi, không cần xem trọng đâu!"
Vu Thiến bực mình nên ngứa miệng nói, cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Vương Tuệ Lâm.

Lúc này, Giang Thần mới buông điện thoại xuống, đi tới nói với Vương Tuệ Lâm: "Tôi giúp cô thuê một tòa nhà văn phòng ở khu A, đi thôi, chúng ta đi xem một chút!"
"Đủ rồi Giang Thần! Chỉ khoác lác cái miệng thì có lợi ích gì?"
Vương Tuệ Lâm run lên vì tức giận, không thể không gầm lên.

Hôm nay cô thực sự rất hối hận, lẽ ra không nên đưa anh ta ra ngoài, anh ta đã làm cho cô thật mất mặt trước mặt bạn thân của mình!
"Anh lính, anh có biết tòa nhà văn phòng khu A tiền thuê một năm là bao nhiêu không? Mười triệu! Anh đã từng được thấy nhiều tiền như vậy bao giờ chưa? Có phải quần áo và ngay cả cái vớ mà anh đang mang của là Tuệ Lâm mua cho anh phải không? Có muốn khoác lác thì cũng phải nói chuyện gì đáng tin hơn chút đi chứ, thật là chọc tôi cười muốn chết!"
Nói xong, Từ Duyệt không cười nữa, chỉ khoanh tay lại, vẻ mặt đầy khinh thường.

"Tôi giúp vợ tôi tìm thuê một tòa nhà văn phòng thì có liên quan gì đến cô?"
Giang Thần nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó lạnh nhạt nói: "Hơn nữa, cô làm sao có thể chắc chắn rằng tôi không thuê được tòa nhà văn phòng ở khu A?"
Từ Duyệt bị cái nhìn chằm chằm của Giang Thần làm cho lúng túng không thể giải thích được, phải lùi lại một bước, nhưng vẫn không nhịn được nhếch mép khinh khi: "Cắt! Anh còn dám nghĩ tới chuyện đó sao? Mọi người đều biết, anh chỉ là một tên vô dụng, chỉ là một con chó do nhà họ Vương nuôi mà thôi!"
Vương Tuệ Lâm cắn môi, nhanh chóng nói: "Thôi được rồi, Duyệt Duyệt, đừng nói lung tung, tớ thuê tòa nhà này cũng được!"
Dù gì thì cũng là chồng của cô, nhìn thấy Giang Thần bị xúc phạm ở nơi công cộng, sắc mặt của cô không được tốt lắm.

"Đừng! Chồng của cậu có bản lĩnh như thế, nếu anh ta đã muốn thuê tòa nhà văn phòng khu A cho cậu, thì chúng ta cứ cùng đi xem thử.

Đừng phụ tấm lòng của người ta!"
Từ Duyệt làm ra vẻ hài hước nói, rõ ràng trong lòng cô ta vô cùng tức giận, muốn Giang Thần phải bẽ mặt.

"Giang Thần, anh mau xin lỗi Từ Duyệt!"
Vương Tuệ Lâm không biết phải làm sao, không còn cách nào khác ngoài ra lệnh cho Giang Thần.

Giang Thần lắc đầu, chỉ vào Từ Duyệt nói: "Cô ta mới là người phải xin lỗi!"
Nét mặt của Vương Tuệ Lâm trầm xuống.

"Giang Thần, anh điên rồi sao? Chị Tuệ Lâm đã bắc cho anh một cái thang để anh bước xuống, anh không nhìn ra sao?"

Vu Thiến không nhịn được nữa, dậm chân vì tức giận.

Khi Vương Tuệ Lâm định nói tiếp, thì Từ Duyệt đã xua tay, nhìn chằm chằm vào Giang Thần rồi chế nhạo: "Được rồi, nếu như anh thực sự có thể thuê cho Tuệ Lâm một tòa nhà văn phòng ở khu A, thì tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi! Nhưng nếu không thuê được thì hôm nay anh phải quỳ xuống xin lỗi Từ Duyệt tôi! Dám không?"
“Được!”
Giang Thần nói xong liền bước ra ngoài trước.

Ba người phụ nữ cùng sửng sốt, không ngờ Giang Thần lại thực sự đồng ý.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, thì Từ Duyệt lại chế nhạo, cô ta thật sự không tin một người lính lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Anh ta chỉ đang cố giãy chết để cứu lấy thể diện mà thôi.

Mà trong lòng của Vương Tuệ Lâm lại càng thêm phức tạp, cô sợ rằng hôm nay sẽ bị tên chồng vô dụng của mình làm cho mất hết mặt mũi.

Nhưng vậy cũng tốt, thông qua chuyện này, có thể để cho cô thấy rõ nhiều điều.

Cô vốn nghĩ rằng mình và Giang Thần còn có thể đi tiếp.

Nhưng vào lúc này, cô đã quyết định dứt khoát, sau khi trở về cô sẽ lập tức đưa thỏa thuận ly hôn cho Giang Thần!
Ba người rất nhanh đã tới khu A của quận kinh doanh trung tâm.

Tòa nhà văn phòng khu A có hình dáng như một con tàu chiến của dải ngân hà, trông sang trọng và mang hơi thở đô thị hiện đại.


Mọi người đều biết, tất cả các doanh nghiệp lớn ở thành phố Vân Hải đều đặt văn phòng ở đây, hơn nữa còn có rất nhiều doanh nghiệp nằm trong danh sách Fortune 500 toàn cầu.

Được làm việc tại đây gần như là ước mơ của tất cả mọi người trẻ ở Vân Hải.

Từ Duyệt đứng sang một, khoanh tay cười chế nhạo.

Bảo vệ lối vào của khu A rất nghiêm ngặt, ngay cả cô ta bình thường cũng không có cơ hội vào xem.

Ngay cả vào cũng không vào được, cô ta muốn xem Giang Thần sẽ tiếp tục giả vờ như thế nào! Thế mà tại thời điểm này, Giang Thần lại thực hiện một cuộc gọi.

Không lâu sau, một người đàn ông ăn mặc như một quản lý chuyên nghiệp bước ra khỏi đó và kính cẩn nói chuyện với Giang Thần.

"Anh có phải là anh Giang không? Tôi là quản lý của tòa nhà văn phòng khu A quận kinh doanh trung tâm, đây là chìa khóa tòa nhà văn phòng 16 tầng của anh và hợp đồng, trên hợp đồng có số điện thoại của tôi.

Nếu có thắc mắc gì trong tương lai, anh có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi