Chương 261: Mụ đàn bà
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không thể nào nói ra. Dù gì với cấp bậc của Đô đốc Giang thì hành tung chính là điều cơ mật cao nhất. Cho dù Long Hiểu Vân là từ trụ sở chính của Trung Nguyên, anh ta cũng không dám tiết lộ điều gì.
“Tây Cảnh? Tây Cảnh thì có gì giỏi giang chứ? Không phải chỉ là mượn thế cậy mình gần biên giới, đánh thắng vài trận thì thật sự cho rằng mình tài trí hơn người hay sao? Nghe nói bên họ còn phong thần quân gì gì đó, tôi thấy chỉ là mèo khen mèo dài đuôi, thật nực cười!”, Long Hiểu Vân hừ lạnh một cái, khinh rẻ nói.
Đối với uy danh của Tây Cảnh, cô ta vẫn luôn không phục, thậm chí cho rằng nếu bộ Trung Nguyên không đóng quân tại Trung Nguyên, mà đóng tại biên giới cũng chưa chắc sẽ kém hơn Tây Cảnh.
“Đoàn luyện Long, xin hãy chú ý lời nói!”, nghe vậy thì vẻ mặt của Từ Thuật liền biến sắc.
Bàn tán phía sau cấp trên là điều đại kỵ. Huống hồ, anh ta vốn dĩ rất ngưỡng mộ Giang Thần, nay đối phương nói vậy cũng chẳng khác gì bôi nhọ sự tín ngưỡng của chính mình, làm sao anh ta có thể nhịn được.
“Sao vậy đoàn luyện Từ? Tôi nói anh ta, cậu kích động như vậy làm gì?”, Long Hiểu Vân nhíu mày, cô ta nghĩ ra chuyện gì đó thì không nhịn được mà cười mỉa: “Xém chút tôi quên, năm đó cậu cũng được sàng lọc từ Tây Cảnh tới đây. Nhưng cậu đừng quên, bây giờ cậu là người của bộ Trung Nguyên! Huống hồ, người đó, phần lớn đều là lời đồn thổi mà thôi. Anh ta là người chứ không phải thần. Tôi không tin anh ta tài giỏi tới mức đó!”
“Cô!”
“Cô nói không sai. Anh ấy là người, không phải thần, quả thật không tài giỏi tới mức đó!”
Từ Thuật định nói gì đó nhưng lúc này có một chàng trai trẻ, dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng từ ngoài cửa bước vào. Theo sau là một người đàn ông cao lớn với gương mặt góc cạnh.
“Giang… đoàn luyện Giang, anh tới rồi à!”, Từ Thuật vội đứng lên, vẻ mặt xấu hổ chào hỏi anh.
Xưng hô đoàn luyện, dĩ nhiên là Giang Thần đích thân dặn dò rồi.
“Đoàn luyện Từ, sớm vậy đã chạy tới chỗ tôi, không biết hai người rốt cuộc là có chuyện gì?”, Giang Thần tự động ngồi xuống một bên rồi hời hợt nói.
Long Hiểu Vân nhíu chặt mày, không ngờ thái độ của đối phương lại ngạo mạn như thế, làm cô ta cảm thấy khó chịu.
Dù gì nơi này cũng là Trung Nguyên, một đoàn luyện nhỏ nhoi như anh ta lại qua loa ở trước mặt người cùng cấp như vậy, có phải quá ảo tưởng sức mạnh rồi không!
“Thì ra anh chính là đoàn luyện Giang ư?”
Từ Thuật còn chưa lên tiếng, Long Hiểu Vân đã nói thẳng: “Tôi là đoàn luyện Long của bộ đặc chủng Trung Nguyên. Lần này chúng tôi tới dĩ nhiên là vì chuyện của bí cảnh ở Thương Sơn. Đây là Trung Nguyên, địa bàn của chúng tôi. Chúng tôi yêu cầu Tây Cảnh các anh lập tức rút khỏi Thương Sơn. Chuyện của bí cảnh để bộ Trung Nguyên chúng tôi toàn quyền tiếp quản!”
Cuối cùng, Long Hiểu Vân lại tiến lên một bước, nhìn sát vào Giang Thần rồi nói: “Đây cũng là ý của đại soái chúng tôi!”
“Láo xược!”, ánh mắt của Triệu Quân chùng xuống, anh ta vội tiến lên một bước.
Một đoàn luyện nhỏ nhoi lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Đô đốc!
Đúng là không biết lớn nhỏ gì cả!
“Anh mới là kẻ láo xược!”
Đôi mày lá liễu của Long Hiểu Vân cũng nhíu lại: “Tôi và đoàn luyện nhà anh nói chuyện, anh là cái thá gì mà có tư cách chõ miệng vào!”
Theo cô ta thấy, người đàn ông này chắc là bảo vệ của đoàn luyện Giang, cùng lắm chỉ là huấn luyện trong trại, lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta, đúng là không thể chịu được mà.
“Đoàn luyện Giang, anh dạy dỗ cấp dưới của mình như vậy sao?”
Long Hiểu Vân hừ lạnh nói: “Ai cũng nói Tây Cảnh kỷ luật nghiêm minh. Bây giờ xem ra, chẳng qua cũng chỉ có vậy!”
“Cô!”
“Triệu Quân!”, Giang Thần xua xua tay, anh không nhịn được bật cười thành tiếng: “Đoàn luyện Long quả thật là người thẳng thắn. Những gì cô nói không sai, Tây Cảnh quả thật không có gì tài giỏi. Nhưng Tây Cảnh trước giờ cũng sẽ không vô cớ xuất binh!”
“Lần này chúng tôi tới bảo vệ bí cảnh, dĩ nhiên cũng có cái lý của chúng tôi. Chỉ dựa vào bộ Trung Nguyên các cô, e là cũng không có năng lực canh giữ bí cảnh!”, Giang Thần nhàn nhạt nói.
Lời anh nói vốn không kiêu ngạo, nhưng cũng không phải không sát với thực tế.
Lần này thực lực của kẻ địch từ ngoại cảnh mạnh như thế nào, anh là người biết rõ mồn một. Dựa vào thực lực của bộ Trung Nguyên, e là không kham nổi trận này, thậm chí khi giao chiến sẽ trở nên bị động vô cùng.
“Anh nói cái gì? Anh dám coi thường chúng tôi ư!”
Đôi mắt xinh đẹp của Long Hiểu Vân ngước lên, cô ta lạnh lùng nói: “Cho dù Tây Cảnh các anh được mệnh danh là mạnh nhất Cửu Châu, nhưng những lời nói này cũng quá ngông cuồng rồi đấy! Lẽ nào cho rằng Trung Nguyên của tôi không có ai cả sao?”
“Trung Nguyên có ai hay không thì tôi không biết. Nhưng hôm nay tôi chỉ thấy một mụ đàn bà mà thôi!”, Triệu Quân bên cạnh không nhịn được tỏ ra coi thường nói.
Câu ‘mụ đàn bà’ này đã khiêu khích sự kích động của Long Hiểu Vân, vẻ mặt cô ta đỏ bừng.
“Anh láo xược! Tây Cảnh các anh đã không biết tôn ti trật tự, vậy tôi thay đoàn luyện nhà anh dạy dỗ lại anh mới được!”
Vừa dứt lời, Long Hiểu Vân vung tay thành nắm, đột nhiên vặn eo, còn chưa kịp nói gì thêm thì đã trực tiếp tấn công về phía Triệu Quân!
Chương 262: Không ra dáng đàn ông, cũng đừng sống như con chó
Triệu Quân có chút bất ngờ, không ngờ cô gái này nói đánh liền đánh.
Hơn nữa cô ta ra đòn sắc bén mạnh mẽ, dường như rung chuyển cả không khí, không ngờ lại là một cao thủ!
Thế nhưng Triệu Quân cũng không hề hoảng loạn, chỉ cười nhạt một tiếng, rướn người lên tiếp chiêu, trực tiếp túm lấy nắm đấm, một tay khác nhắm thẳng vào cổ họng đối phương.
Long Hiểu Vân cười lạnh, cô ta cũng đọc được chiêu thức của Triệu Quân, thế là liền cong lưng, xoay người tấn công xuống phía dưới.
Hai người tôi một chiêu anh một chiêu, bất phân thắng bại.
“Đoàn luyện Long…”
Từ Thuật đứng bên cạnh căng thẳng quan sát, dù sao anh ta cũng biết rõ nền tảng của Long Hiểu Vân, những năm qua cô ta luôn theo học một vị đại sư cực kỳ lợi hại ở Giang Nam, thực lực không thể coi thường.
Anh ta cũng từng được chứng kiến thân thủ Triệu Quân, quan trọng hơn là, người này còn là thân cận của Đô đốc Giang, bất kể bên nào bị thương thì anh ta cũng khó mà ăn nói.
Riêng Giang Thần lại nâng tách nhà nhàn nhã ngồi quan sát, trông hai người kia đánh tới đánh lui, đúng là náo nhiệt vô cùng.
Long Hiểu Vân này có thể đấu với Triệu Quân lâu như vậy, quả thật có bản lĩnh.
Khi hai người đánh cực kỳ hăng say, đạt đến cảnh giới quên mình, Triệu Quân cuối cùng đã nắm được sơ hở của đối phương, anh ta đột nhiên lùi ra một bước, mạnh mẽ dùng chân chém ngang một đường.
Long Hiểu Vân thất kinh, định đưa hai tay đỡ nhưng không kịp, cao thủ giao đấu, mọi việc chỉ trong tích tắc, Triệu Quân giật mình, định thu lực về nhưng đã muộn.
Chiếc chân dài cứ thế phóng tới mặt Long Hiểu Vân!
Chát!
Đột nhiên, một tách trà xoay tròn bay vụt tới đánh vào đầu gối Long Hiểu Vân, cô ta khuỵu gối, cả người ngả đi, trong gang tấc tránh được đòn đánh của Triệu Quân.
Long Hiểu Vân lùi về mấy bước mới đứng vững được, sau đó nhìn về phía Giang Thần đầy thâm ý.
Đồng thời trong lòng cô ta chấn động.
Chiêu vừa nãy trông có vẻ đơn giản, thế nhưng đối phương phải đoán trước được hành động của cô ta thì mới xuất ra!
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh cuộc đấu võ giữa cô ta và Triệu Quân chỉ giống như mấy đứa trẻ đấm đá nghịch ngợm mà thôi!
Mà tốc độ bay của tách trà kia nhanh như vậy, thế nhưng chỉ giúp cô ta tránh được đòn tấn công chứ không hề làm cô ta bị thương.
Long Hiểu Vân cũng là người học võ, đương nhiên hiểu rõ cảnh giới này.
Võ công của người này sợ rằng vượt xa cả tưởng tượng của cô ta!
“Cảm ơn Đoàn luyện Giang ra tay giúp đỡ!”, Long Hiểu Vân đỏ mặt nói.
Không ngờ một Đoàn luyện sử Tây cảnh lại có năng lực cao như vậy.
Tức thì tâm thế cao ngạo của cô ta giảm đi một nửa.
“Có điều, việc để các người rút khỏi Thương Sơn là mệnh lệnh của Đại soái chúng tôi, đây là việc công, cũng là quy tắc, mong Đoàn luyện Giang đừng làm khó!”, Long Hiểu Vân nhanh nhẹn nói.
Chuyện bí cảnh cực kỳ quan trọng, đại soái rất để tâm vấn đề này, hơn nữa đây là việc trên đất Trung Nguyên, đương nhiên không cho phép thế lực khác nhúng tay vào.
Đây rõ ràng là tuyệt lệnh!
Giang Thần chưa lên tiếng, Triệu Quân đã bật cười: “Hừ, chỉ dựa vào chút thực lực Trung Nguyên các người mà muốn bảo vệ bí cảnh? Thật là nực cười!”
“Anh nói cái gì?”, Long Hiểu Vân nổi cáu, bộ dạng xù lông như muốn đánh thêm 300 hiệp nữa.
Giang Thần phẩy tay: “Thôi! Nếu Đại soái các người hứng thú với bí cảnh, vậy để huynh đệ rút khỏi là được!”
Anh quay sang nói với Triệu Quân: “Triệu Quân, giờ anh lập tức thông báo cho tất cả mọi người rút khỏi Thương Sơn!”
Triệu Quân có phần bất ngờ, mặc dù vẫn thắc mắc nhưng vì đây là lệnh của cấp trên nên anh ta không dám cãi lại, chỉ nhanh chóng gọi điện thông báo.
“Hừ, tốt nhất đến lúc gặp chuyện các người đừng cầu cứu chúng tôi!”, Triệu Quân cúp máy, cười lạnh nói.
“Chúng tôi nhờ các người giúp đỡ?”, Long Hiểu Vân thật sự tức phát điên.
“Tây cảnh các người tự tin quá đáng rồi đấy à?”
“Tự coi mình là đấng cứu thế, thiên hạ vô địch chắc?”, Long Hiểu Vân lạnh lẽo nói.
“Chỉ mấy người ngoại biên các người, người Trung Nguyên chúng tôi hoàn toàn chẳng thèm coi ra gì!”, Long Hiểu Vân bĩu môi nói.
Lần hành động này do cô ta phụ trách, hôm nay Triệu Quân nói những lời này, cho dù Long Vân Hiểu cô ta có chết, có gặp chuyện gì đi nữa, cũng sẽ không bao giờ cầu cứu đám người Tây cảnh!
Triệu Quân lạnh lùng, thản nhiên nói: “Tôi chỉ có lòng nhắc nhở cô thôi, chỉ có những người đã thực sự đối mặt với đám người kia, mới biết bọn chúng khủng khiếp thế nào!”
“Không cần anh phí lời! Thực lực chúng tôi thế nào tự khác rõ, ngược lại đám người Tây cảnh các người, mang tiếng là lữ đoàn sắt cai trị nghiêm ngặt, hôm nay gặp tận mặt, hóa ra cũng chỉ có thế!”, Long Hiểu Vân hừ một tiếng khinh thường.
Chương 263: Dứt khoát
Cô ta hậm hực trừng mắt với Triệu Quân, sau đó không thèm đoái hoài gì Giang Thần, cứ thế bỏ ra ngoài.
Từ Thuật lắc đầu, bất lực cười hòa: “Đô đốc Giang, Đoàn luyện Long tính tình ngang bướng vậy đấy, anh đừng để ý!”
Giang Thần chỉ cười không đáp, một nữ Đoàn luyện mà thôi, anh chấp nhặt làm gì.
Đang nói với Từ Thuật vài câu thì điện thoại chợt đổ chuông, là số máy lạ.
“Alo? Cậu là Giang Thần phải không?”, giọng nói lạ cất lên trong điện thoại.
“Là tôi, có chuyện gì không?”, Giang Thần nhíu mày, từ ngữ khí của đối phương, anh có thể nghe ra được, đây là địch, không phải bạn.
Quả nhiên, người kia chợt đổi giọng lạnh lùng chất vấn: “Tôi là Liêu Văn Viễn, con trai cả nhà họ Liêu, chuyện của em trai tôi – Liêu Văn Trác là cậu thuê người làm đúng không?”
Liêu Văn Viễn cũng là kẻ có mánh khóe, hắn đã tra một lượt về người đứng sau Vương Tuệ Lâm, cuối cùng tra ra Giang Thần, hiện giờ thân phận của anh ở Vân Hải hắn đã nắm được bảy, tám phần, bao gồm cả quan hệ giữa anh và Hà Phù Sinh!
Nhưng dù Liêu Văn Viễn tra được những tin này, hắn vẫn không hề bận tâm, dù sao đây là Vân Sơn, tay Hà Phù Sinh có dài đến mấy cũng khó vươn tới tận đây!
Huống hồ Liêu Văn Trác phế rồi, hắn là con cả nhà họ Liêu, chỉ cần hắn có thể trừ khử Giang Thần báo thù cho em hai, có chiến công này thì vị trí kế thừa nhà họ Liêu chắc chắn sẽ thuộc về hắn!
“Đúng vậy, chính là tôi làm!”
Giang Thần không hề chối bỏ mà thẳng thắn thừa nhận, dù gì anh cũng không e ngại gì nhà họ Liêu.
“Cậu thừa nhận rồi? Được lắm!”, Liêu Văn Viễn hừ lạnh: “Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của cậu đấy, vậy đi, tối nay tôi mời bữa ở khách sạn Vạn Hào, chúng ta giải quyết mọi chuyện một thể, không biết cậu Giang có dám tới hay không?”
Hồng môn yến?
Giang Thần cười lạnh, đáp: “Tối nay Giang Thần nhất định sẽ tới tận cửa chào hỏi!”
Cúp máy xong, anh chầm chậm siết chặt nắm đấm.
Liêu Văn Viễn, tôi còn chưa định tìm anh, anh đã tự mình nộp mạng?
Trong đám người lần trước, mặc dù Liêu Văn Viễn đứng xa nhất, nhưng anh tuyệt nhiên không hề bỏ quên khuôn mặt hắn.
Chuyện cũ lúc xưa, tối nay anh phải nói rõ một lời!
“Nhà họ Liêu?”, Từ Thuật đứng bên cạnh đều nghe thấy hết, ánh mắt anh ta khẽ lóe lên, âm thầm để ý chuyện này.
Nhà họ Liêu đắc tội với vị trước mặt, sợ là họa lớn rơi xuống đầu tới nơi rồi!
…
Tối muộn, khách sạn Vạn Hào.
Hôm nay nhà họ Liêu đã bao trọn khách sạn, hiện giờ đang sắp xếp một buổi tiệc xã giao.
Thực ra tối nay vốn là ngày nhà họ Liêu tổ chức tiệc.
Liêu Văn Viễn mời Giang Thần tới cũng là muốn mượn dịp ra uy.
Dù sao hắn cũng sắp trở thành người kế thừa nhà họ Liêu, hắn muốn để cả Vân Sơn chiêm ngưỡng một chút ‘thủ đoạn’ của cậu cả nhà họ Liêu!
Lúc này, một chiếc xe Jeep từ từ dừng tại cổng khách sạn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với đám xe đắt tiền ở đây.
Nhưng khi hai người thanh niên vóc dáng cao lớn, khí chất bất phàm bước ra, không khí liền thay đổi.
Đặc biệt là người đi đầu, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, hoàn toàn nổi bật trong đám đông.
Giang Thần và Triệu Quân hiên ngang bước vào khách sạn, thu hút hàng loạt ánh nhìn của đám đông.
Hai người vừa bước vào sảnh lớn, một người đàn bộ dạng dữ tợn, hùng hổ dẫn người bao vây.
“Mày chính là Giang Thần? Thằng nhãi mày thế mà dám tới thật, tao đúng là quá khâm phục mày đấy!”, Liêu Văn Trác dữ dằn nói, khi hắn nhìn thấy người thanh niên bên cạnh liền không còn nghi ngờ gì nữa, đây chẳng phải là kẻ đã tiêm thuốc cho hắn ư.
Một mũi đó khiến hắn không làm đàn ông nổi nữa, đoạn tử tuyệt tôn, thậm chí vị trí kế thừa cũng phải nhường cho người khác.
Làm sao hắn có thể không hận!
Trước khi tới đây hắn đã thề nhất định phải khiến hai tên này trả giá gấp vạn lần!
“Hình như tôi đã từng nói, tiêm mũi đó đã là hời cho anh lắm rồi, xem ra anh chẳng biết ghi nhớ gì nhỉ?”, Triệu Quân tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
“Con mẹ nó, chết đến nơi rồi mà còn dám kiêu căng à?”, Liêu Văn Trác cười lạnh: “Nếu giờ chúng mày quỳ xuống van xin, anh đây có khi sẽ tha cho một mạng, nhưng tao muốn chúng mày cũng bị như tao, cả đời không được làm đàn ông nữa!”
Liêu Văn Trác vừa nói vừa rút một con dao găm màu bạc ra, mấy tên phía sau đồng loạt vây quanh hai người Giang Thần.
“Anh của anh không tới à?”, Giang Thần nhíu mày, không kiên nhẫn nói.
“Hừ, không cần đến anh ta, hôm nay đích thân tao sẽ tiễn chúng mày!”, Liêu Văn Trác cười độc ác.
Giang Thần lắc đầu: “Nếu tôi nhớ không nhầm, người hẹn tôi hình như là anh của anh, một kẻ khiếm khuyết như anh, nếu không có việc gì thì nên ở yên một chỗ đi, đã không làm nổi đàn ông thì cũng đừng nên làm chó cản đường!”
“Con mẹ mày…”
Liêu văn Trác gầm lên giận dữ, lúc này, Triệu Quân đã nhanh như chớp tiến lên trước, thẳng tay bóp cổ hắn, nhấc lên giống như túm cổ một con chim con gà, đồng thời dứt khoát bẻ gãy tay của hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một cánh tay của Liêu Văn Trác ngoẹo xuống.
Sự việc bất ngờ này khiến người xung quanh hốt hoảng, không dám tin vào mắt mình.
Bọn họ chỉ cảm thấy người này quả là lớn gan!
Vậy mà dám không nói không rằng liền bẻ gãy tay Liêu Văn Trác?
Chương 264: Hình như tao hết lựa chọn rồi
"A! Tay họ Giang kia, mẹ kiếp mày muốn chết à, a..."
Liêu Văn Trác bị tháo khớp một cánh tay mà vẫn còn hung hăng.
Triệu Quân dứt khoát tháo nốt khớp bả vai còn lại của hắn.
Triệu Văn Trác rống lên thảm thiết, vệ sĩ xung quanh lập tức kinh sợ.
Nhưng lúc này cậu chủ nhà mình đã ở trong tay người ta rồi, bọn họ cũng không dám hành động khinh suất.
Giang Thần lạnh lùng mỉm cười, xua tay.
Triệu Quân không nói năng gì, trực tiếp tóm lấy cổ của Liêu Văn Trác như kéo miếng giẻ lau trên đất, mở đường đi về phía trước.
Một nhóm khách ngơ ngác nhìn nhau, toàn bộ tự động nhường đường.
Hai người trực tiếp đi vào bên trong khách sạn.
Giây phút này, tại hội trường khách sạn, trước một bàn tiệc tây dài khoảng hơn mười mét là một người đàn ông mặc hoa y trắng nõn tuấn mỹ đang chạm cốc chén chú chén anh với một đám ông lớn thượng lưu.
Người có thể ngồi ở trên bàn ăn này, ít nhất cũng là gia chủ hào môn thượng lưu ở Vân Sơn, quan lớn, có thể gọi là cấp nhân vật lớn đứng đầu ở Vân Sơn.
Vậy mà lúc này, tất cả đám quan lớn đều đang vây quanh người đàn ông tuấn mỹ ngồi vị trí đầu bàn kia, trước cung hậu kính, không ngừng kính rượu.
Dù sao, Liêu Hóa Thiên đã lên tiếng, chính thức thừa nhận đứa con riêng này là con trai trưởng của ông ta, thậm chí còn có ý định cho đứa con trưởng này thừa kế lại sản nghiệp!
Mọi người đương nhiên đều biết nên cố gắng nịnh bợ thân thiết với ai.
Lúc này bầu không khí vừa hay lên đến đỉnh điểm thì chỉ nghe thấy 'Ầm' một tiếng.
Một vật thể hình người trực tiếp đập vào cạnh bàn, mọi người đều bị dọa cho kinh hãi, vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên.
Thì thấy người nằm đó lại chính là Liêu Văn Trác, tất cả đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Lộc cộc!
Một tràng tiếng bước chân trầm ổn vang lên, mọi người đều quay ra nhìn, thì thấy một người thanh niên lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, vóc dáng cao ráo, thong dong như đi dạo từ bên ngoài đi vào.
Khoảnh khắc này, Liêu Văn Viễn ngồi ở vị trí trung tâm dường như bỏ ngoài tai tất cả mọi việc, vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, tay cầm dao nĩa lịch thiệp cắt miếng thịt bò bít-tết trong đĩa.
"Anh, mau giúp tôi làm thịt hắn đi!!", Liêu Văn Trác quỳ dưới đất đau đớn gào lên.
Liêu Văn Viễn vẫn coi như không thấy gì.
Đứa em trai này từ nhỏ đã coi thường hắn ta.
Hiện nay chẳng qua chỉ là một tên tàn phế, thì có tư cách gì mà chỉ tay năm ngón với hắn?
Khoảnh khắc này, cho dù đối phương có giết chết Liêu Văn Trác, hắn cũng sẽ không chớp mắt dù chỉ một cái.
"Thịt bò này vừa được vận chuyển hàng không từ Kobe đến trưa nay, thịt rất săn chắc nhưng vẫn có độ mềm, bảy phần chín tới vừa đúng!"
Liêu Văn Viễn nhã nhặn hứng thú bình phẩm miếng thịt bò, rồi ngẩng đầu lên, nhìn Giang Thần, thản nhiên nói: "Cậu Giang, tôi cũng đã chuẩn bị cho cậu một phần, cậu tới nếm thử đi!"
Vừa dứt lời, một tên thuộc hạ đẩy xe đồ ăn đi tới, dưới nắp vung là một miếng thịt bò đầy tơ máu, ném xuống dưới chân Giang Thần.
"Vẫn còn... sống?"
Ánh mắt mọi người lần lượt lộ ra vẻ kinh dị, có người còn có biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.
Rõ ràng, Liêu Văn Viễn cố ý muốn thị uy với người thanh niên này.
Mặc dù không biết người thanh niên này rốt cuộc đã đắc tội gì với nhà họ Liêu, nhưng lúc này chắc cũng sắp có kịch hay để xem rồi.
Thậm chí còn có vài người bắt đầu không nhịn được mà có chút cảm thông, dù gì, trong ba hào môn lớn, nhà họ Liêu là thủ đoạn tàn nhẫn nhất, người đắc tội với nhà họ Liêu xưa nay đều không có kết cục nào tốt đẹp!
Sắc mặt Triệu Quân trầm xuống, vội vàng định đá văng miếng thịt bò đi nhưng lại bị Giang Thần ngăn lại.
"Miếng thịt bò ngon thế này, không cho chó ăn cũng phí!"
Giang Thần cúi đầu liếc nhìn, bật cười cảm thán nói.
"Láo xược! Mày là cái thá gì, thấy cậu chủ lớn còn không mau quỳ xuống nói chuyện!", lúc này một người đàn ông mặc vest trắng bên cạnh đột nhiên lớn tiếng quát lên.
Đây là một tay giám đốc của công ty con nhà họ Liêu, một tên giỏi nịnh bợ mà Liêu Văn Viễn mới thu thập được.
Nhưng vừa dứt lời, một nắm đấm thép đã giáng lên mặt hắn, đánh bay người đàn ông đó đi, đụng mạnh lên mặt bàn ăn.
Rượu vang và đồ ăn lập tức vương vãi khắp bàn, khăn trải bàn trắng tinh nháy mắt trở nên bẩn thỉu không chịu nổi.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, nhất tề nhìn về phía Triệu Quân, không ngờ người này lại mạnh mẽ như vậy, căn bản không cho đối phương cơ hội, không lên tiếng đã liền ra tay!
Liêu Văn Viễn từ từ bỏ dao nĩa xuống, biểu cảm trên mặt dần trở nên lạnh lẽo.
"Giang Thần, đắc tội với nhà họ Liêu tôi, cậu có biết sẽ có kết cục gì không?", Liêu Văn Viễn nhướn mày hỏi, ánh mắt vừa khinh miệt vừa cao ngạo.
Dù gì đối phương chỉ có hai người, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
"Cho tôi ăn thịt sống, anh đúng là rất có sáng tạo!"
Giang Thần nghiêm nghị mỉm cười, nói: "Gọi điện cho bố của anh, chuyện tuyệt tự này thế nào cũng phải thông báo cho ông ta một tiếng chứ!"
Chiến Thần Điện Hạ
Truyện Chiến Thần Điện Hạ - Giang Thần Từ một đại thiếu gia của gia tộc hào môn, trước giờ luôn sống trong nhung lụa, chỉ sau một đêm bị kẻ ác hãm hại, gia đình Giang Thần lâm vào cảnh nợ nần, bố anh không chịu được cú sốc lên cơn đau tim phải nằm viện, sau đó vì không có tiền chữa trị mà qua...
vietwriter.vn
Hí!