Cửu Mệnh Kim Đan không những có thể cứu sống người chết, mà có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt hoàn toàn! Nhưng mảnh ghép này có tất cả chín mảnh, bây giờ anh mới chỉ lấy được một mảnh.
Muốn có được Cửu Mệnh, phải ghép đủ tất cả mảnh ghép mới được.
Nhiều tháng trước, anh đã cho người đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng tạm thời vẫn không thu được gì.
May mà có Huyền Thanh Quyết, có thể ổn định được vết thương, anh cũng không cần quá vội vàng.
Khi Giang Thần đang điều hòa nhịp thở thì Vương Tuệ Lâm tức tối quay về công ty Tư Vận.
Cô ngồi trong văn phòng của tổng giám đốc mà lòng dạ muộn phiền.
Tối nay nhà họ Vương sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị, trăm công nghìn việc còn chưa thấy xong, bây giờ trong nhà có thêm một ông chồng “khó chơi”… nghĩ thôi đã thấy nghẹn lòng.
Cô cũng là người con gái mang tư tưởng truyền thống, chuyện ly hôn này nói ra chẳng dễ nghe.
Chỉ cần Giang Thần có tư tưởng đoan chính một tí, tính tình dễ chịu một tí, ngoan ngoãn vâng lời mình, cô cũng có thể miễn cưỡng mà duy trì cuộc hôn nhân này.
Nhưng ai ngờ anh lại gai góc đến vậy.
Rõ ràng chỉ là một tên vô dụng, thế mà còn tỏ ra áp đảo, rốt cuộc anh dựa vào đâu chứ?
Nghĩ đến đây, hốc mắt Vương Tuệ Lâm đỏ lên, cô cảm thấy cực kỳ tủi hờn.
“Không được, nhất định phải ly hôn.
Mình đã lỡ làng mất ba năm rồi, không thể lãng phí cả cuộc đời vào đó được!”
Vương Tuệ Lâm lau khô nước mắt, lập tức nối máy nội bộ, bảo luật sư bên phòng pháp chế qua chỗ mình, chuẩn bị soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
…Phù! Sắc trời dần tối, Giang Thần thở ra một làn khói trắng, chầm chậm mở hai mắt.
Mà đúng vào lúc này, điện thoại đột ngột đổ chuông.
“Hầu Tử?”
Giang Thần cảm thấy bất ngờ, không ngờ người gọi điện thoại cho anh là người bạn cùng lớp cũ Lưu Hậu, năm đó khi còn đi học, Lưu Hậu là người có quan hệ tốt nhất với anh, hai người chưa từng cắt đứt liên lạc dù Giang Thần ở trong quân ngũ.
“Anh Giang, hôm nay có người bạn bảo nhìn thấy cậu ở sân bay, nghe nói cậu về rồi à?”
Lưu Hậu dè dặt hỏi, ở đầu bên kia vang lên những âm thanh ồn ào, loáng thoáng có tiếng cụng ly, có người hò hét.
“Ừm, mới về hôm nay!”
Giang Thần không hề giấu giếm.
“Ờm, về rồi thì tốt, à ờm, bên bọn tôi đang tụ tập, cậu có qua đây được không?”
“Bây giờ á?”
“Ừm, họ nghe bảo cậu quay về nên muốn gặp cậu!”
Giọng nói của Lưu Hậu có vẻ không tự nhiên lắm.
Đúng lúc này, đầu dây bên kia đột nhiên ồn ào hẳn lên.
“Cậu bảo nó đến đây đi, để bọ tôi xem xem cậu hai nhà họ Giang sống thế nào rồi, có phải được làm tướng quân rồi không!”
“Ha ha! Bây giờ người ta lái hẳn xe tăng đấy nhé!”
“Hờ hờ, một thằng vô dụng bị đuổi ra khỏi nhà, nếu nó được lái xe tăng, tao còn lái hẳn hàng không mẫu hạm kia kìa!”
“Ha ha ha ha!”
“Anh Giang, cậu đợi tôi một lát, tôi ra ngoài nói chuyện với cậu!”
Ở đầu dây bên kia, Lưu Hậu vội vàng bịt điện thoại, chạy ra bên ngoài.
“Anh Giang, cậu đừng đến thì hơn!”
Lưu Hậu tiếp tục cuộc hội thoại, thở dài một tiếng: “Thực lòng tôi cũng không giấu gì cậu, cái thằng Lý Lập Vĩ kia phát đạt rồi, làm tổng giám đốc ở một doanh nghiệp Hương Cảng, chỗ tôi có một vụ làm ăn đang đợi cậu ta ký tên.
Cậu ta bảo nếu tôi không lôi được cậu đến thì cậu ta sẽ không ký tên cho tôi!”
Lưu Hậu cũng là một người dứt khoát, nói chuyện không hề vòng vo, nói thẳng mọi chuyện với Giang Thần.
Giang Thần không khỏi nhíu mày, trong đầu bỗng chốc xuất hiện ra một thân hình xấu xí xiêu vẹo.
Lý Lập Vĩ! Năm đó cậu ta là một thằng khố rách áo ôm, bình thường tự ti đến mức không dám nói gì, thế mà thầm thương trộm nhớ một bạn nữ xinh đẹp trong lớp.
Mà bạn nữ xinh đẹp này lại thích Giang Thần, đồng thời còn dám nói thẳng trước mặt.
Kết quả đương nhiên là bị Giang Thần từ chối, bao nhiêu thể diện mất sạch trước đám đông.
Lý Lập Vĩ thấy nữ thần trong lòng mình chịu nhục nhã, không biết lấy đâu ra dũng cảm, đi tìm Giang Thần, kết quả đương nhiên là bị Giang Thần giẫm dưới chân.
Nỗi nhục nhã lớn nhất đời học sinh của cậu ta!
“Anh Giang, tôi cũng biết Lý Lập Vĩ muốn tìm cậu để làm gì rồi.
Cậu đừng đến đây, cùng lắm thì Lưu Hậu này làm lại từ đầu, tìm công ty khác!”
Lưu Hậu biết tỏng tòng tong, bây giờ Lý Lập Ví làm tổng giám đốc rồi, tìm Giang Thần tới đây chỉ có một mục đích.
Đó là muốn đòi lại thể diện năm xưa!
“Không sao đâu Hầu Tử, Giang Thần này có sợ hãi bao giờ chứ? Không phải cậu ta muốn tôi tới đó à, tôi sẽ qua ngay bây giờ!”
Vốn dĩ Giang Thần sẽ không tham gia những ngày tụ họp như thế này đâu, nhưng chuyện liên quan đến Lưu Hậu thì anh không thể ngó lơ được.
Lưu Hậu rất kích động, anh Giang vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn luôn uy vũ và khí phách.
“Vậy được, anh Giang, cậu đang ở đâu, giờ tôi lái xe tới đón cậu!”
Giọng nói của Lưu Hậu khá kích động, vài năm không gặp, anh ấy cũng rất nhớ Giang Thần.
“Không cần đâu, cậu đưa địa chỉ cho tôi, tôi tự qua là được!”
Giang Thần hỏi địa chỉ từ Lưu Hậu, cúp điện thoại rồi khoác áo đi ra ngoài.
Nơi mà Lưu Hậu nói đến là một club có tên là “Hoa Tiền Nguyệt Hạ”.
Nơi này cách biệt thự nhà họ Vương chưa tới một ki-lô-mét, đi bộ là tới.
Tầng một club này là phòng trà, tầng trên là phòng hát.
Dịch vụ đầy đủ cả ăn uống lẫn vui chơi tính thế nào cũng phải tám trăm tới một nghìn tệ cho một người, ở thành phố Vân Hải này đã thuộc vào mức chi khá cao rồi.
Khi Giang Thần tới phòng bao ở tầng một, mười mấy người đang thưởng trà ở bên trong.
“Yo! Đây không phải cậu hai nhà họ Giang à? Mau mau mau, nhường chỗ đi!”
Lý Lập Vĩ thấy Giang Thần đến bèn lập tức sắp xếp, nhưng cậu ta chỉ nói miệng chứ cái mông không hề nhúc nhích.
Những người khác cũng chỉ liếc mắt nhìn Giang Thần một cái chứ cũng không hề quan tâm.
Chỉ có Lưu Hậu vội vàng đứng dậy khỏi ghế ngồi.
“Anh Giang, cậu ngồi chỗ tôi nè!”
Nhưng vị trí chỉ có chừng ấy, Giang Thần ngồi xuống thì Lưu Hậu không còn chỗ ngồi nữa.
Sau cùng bảo nhân viên phục vụ đổi thành hai cái ghế đẩu, hai người mới miễn cưỡng ngồi xuống.
“Thần à, nghe nói cậu đi làm lính rồi hả, mấy năm nay sống trong bộ đội thế nào rồi?”
Lý Lập Vĩ hỏi một câu chẳng mặn mà cũng chẳng nhạt nhẽo, tiện tay mở một hộp thuốc lá Cửu Ngũ Chí Tôn, bắt đầu truyền cho từng người.
Ánh mắt của những người bạn khác cũng tập trung trên người Giang Thần.
Năm đó Giang Thần là cậu hai nhà họ Giang nổi danh như cồn, bây giờ ai cũng tò mò không biết gần đây anh sống thế nào rồi?
- ---------------------------.