CHIẾN THẦN HẮC ÁM


Thiều Hải Hà nói một câu "Bắt nhầm người", như một tia sét đánh giữa trời quang, khiến Diệp Tư Truy ngay lập tức ngơ ra.

"Anh nói gì, bắt nhầm người?"
Lấy lại tinh thần, Diệp Tư Truy chưa thể tin được còn hỏi ngược lại, một người sống sờ sờ vậy, sao có thể trói sai chứ?
"Họ Diệp kia, uổng công tôi tin tưởng anh, anh lại trói nhầm tôi.

Tức chết tôi rồi! "
Trong điện thoại, tiếng mắng chửi hổn hển của Thiều Hải Hà truyền tới.

"Cái tôi muốn là Liễu Phi Tuyết, nếu không phải Liễu Phi Tuyết, thì còn có ý nghĩa gì?"
Thính giác của Huỳnh Nhân khác với mọi người, liền nghe ra giọng Thiều Hải Hà trong điện thoại, đôi mắt ngay lập tức lạnh như băng.

"Thiều Hải Hà, lần trước tôi đã tha cho anh một cái mạng chó, anh lại không biết điều, còn muốn bắt cóc Phi Tuyết! "
Diệp Tư Truy không biết rằng Huỳnh Nhân mang sát khí đầy mình đối với anh ta và Thiều Hải Hà, không nói lời nào, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nghĩ lại trước đó Huỳnh Nhân gọi "Thụy Hoa", không phải Liễu Phi Tuyết, lúc đầu Diệp Tư Truy còn tưởng Huỳnh Nhân cố ý muốn đánh lạc hướng mình, không ngờ thật sự trói nhầm người.

"Một lũ vô dụng! "
Diệp Tư Truy giận đến mức khóe miệng giật giật, nhưng bốn người bắt cóc Liễu Thụy Hoa đều đã tức chết, cũng không nên đổ lỗi cho bọn họ.

Có điều, nhớ tới dáng vẻ căng thẳng trước đó của Huỳnh Nhân, Diệp Tư Truy nhếch miệng cười.

"Anh Thiều, không nên hoảng hốt, mặc dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cục diện vẫn ở trong tay ta.

"
"Ý anh là sao?"
Diệp Tư Truy cười khà khà.

"Dù con tin không phải Liễu Phi Tuyết, nhưng đều là người quan trọng với Huỳnh Nhân, chỉ cần con tin còn trong tay chúng ta, anh ta sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"
Nghe vậy, Thiều Hải Hà cũng không tức giận nữa.

"Nghe vẻ có lý, người phụ nữ này giống Liễu Phi Tuyết như vậy, tám phần là chị gái hoặc em gái.

"

"Chính là như vậy.

"
Nụ cười trên mặt Diệp Tư Truy càng rõ ràng, nói.

"Mặc dù không phải Liễu Phi Tuyết, nhưng cũng là một cực phẩm, hơn nữa, năm năm trước Liễu Phi Tuyết đã mất đi sự trong trắng, là hàng đã qua sử dụng, còn con tin lần này vẫn còn nguyên vẹn, tôi thấy xem ra, anh Thiều mới là người có lãi.

"
Thiều Hải Hà mừng rỡ khi nghe những lời này.

"Ha ha ha, anh thật biết nói chuyện, không tệ, không thể nếm thử Liễu Phi Tuyết, vậy thử với em gái của Liễu Phi Tuyết, đúng là không tệ.

"
Kết thúc điện thoại, sắc mặt Diệp Tư Truy khôi phục như bình thường, cười ha hả nhìn Huỳnh Nhân nói.

"Tôi thừa nhận, là tôi bắt nhầm người, nhưng có liên quan gì tới anh? Người phụ nữ kia bây giờ ở đâu, chỉ có mình tôi biết, nếu giết tôi anh cũng không thể tìm được cô ta.

"
Huỳnh Nhân không hề lay động.

"Anh tự tin như vậy sao?"
"Dĩ nhiên.

"
Diệp Tư Truy cười rực rỡ.

"Nếu như anh không tin, vậy thì đến đây thử một chút.

"
Oanh!
Ngay sau đó, Huỳnh Nhân nhanh như chớp xuất hiện, một phát bắt được cổ họng của anh ta, đột nhiên dùng sức.

Lập tức, hai mắt Diệp Tư Truy trợn to, mặt đỏ lên, anh ta cảm giác mình sắp ngạt thở.

||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Nhưng mà, gương mặt bắp thịt vẫn co quắp như cũ.


Anh ta đang cười.

Mặc dù cổ họng bị Huỳnh Nhân nắm chặt, nhưng giống như không có chủ đích gì, nói ra một câu hoàn chỉnh.

"Xem ra anh đã quyết tâm giết chết tôi, tôi khuyên anh nên làm nhanh một chút, nếu chậm trễ thì mạng của người phụ nữ kia khó mà giữ được.

"
Những lời này càng khiến cho ánh mắt của Huỳnh Nhân thêm lạnh lẽo, bàn tay từng chút từng chút siết chặt hơn.

"Đúng, cứ như vậy mà giết tôi đi.

"
Sắc mặt Diệp Tư Truy từ đỏ chuyển thành tím, thậm chí chủ động đưa đầu lưỡi ra, nhìn giống như một con quỷ bị thắt cổ, nhưng trong mắt anh ta lại lóe lên vài tia hưng phấn.

"Tôi chết rồi! anh sẽ không thể tìm được cô ta, cả đời anh sẽ phải sống trong hối hận.

"
"Thấy anh tức giận, khổ sở, tôi rất vui vẻ, ba tôi cũng sẽ rất vui vẻ! "
Huỳnh Nhân rơi vào trầm mặc, dù trong lòng càng tức giận nhưng vẫn buông lỏng anh ta.

Không khí tràn vào khoang miệng, sắc mặc Diệp Tư Truy trở lại bình thường, nụ cười trên mặt càng rõ ràng.

"Tại sao không ra tay đi? Rõ ràng với anh thì giết chết tôi là một chuyện dễ dàng, nhưng anh lại không làm…anh sợ đúng không?"
Anh ta nhìn Huỳnh Nhân, cười ha hả nói.

"Anh sợ giết tôi rồi, sẽ không tìm được người phụ nữ kia ở đâu.

"
Ánh mắt Huỳnh Nhân vô cùng u ám, không nói lời nào.

Anh sợ nhất là chốn hoang vu này, lúc trên đường anh đã để Lưu An đi tìm hiểu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.

"Nói ra yêu cầu của anh đi.


" Anh trầm giọng nói
Diệp Tư Truy nhếch môi cười.

"Rất đơn giản, lần này coi như tôi nhận thua, tôi phải đảm bảo an toàn cho tôi.

"
Huỳnh Nhân lập tức lùi về sau một bước.

"Mục tiêu của anh chẳng qua là tôi, Thụy Hoa không liên quan, là người vô tội, chỉ cần anh thả em ấy ra, tôi sẽ không làm khó anh.

"
Những lời này của Huỳnh Nhân phát ra từ nội tâm, bây giờ anh chỉ muốn mang Liễu Thụy Hoa đang mất tích trở về an toàn, còn kẻ tiểu nhân như Diệp Tư Truy kia, mặc dù khó chơi nhưng anh cũng sẽ không để tâm quá nhiều.

Nhưng Diệp Tư Truy lại khinh thường cười nói.

"Anh cho là tôi sẽ tin lời anh sao, nếu như chính tôi đem con tin tới giao cho anh, thì là ngày kết thúc của tôi.

"
"Vậy cậu muốn thế nào?"
Huỳnh Nhân càng ngày càng mất kiên nhẫn, nếu thật sự ép anh ta, lập tức để mười vạn đại quân đi vào, tiến hành lục soát khắp nơi.

Diệp Tư Truy cũng nhìn ra Huỳnh Nhân đang mất kiên nhẫn, không nói nhảm nữa, trực tiếp nói.

"Để tôi rời đi, đến khi tôi cảm thấy an toàn, sẽ đem người phụ nữ kia trả lại cho anh.

"
Cục diện bây giờ lập tức thay đổi, trước đó Liễu Thụy Hoa dùng để uy hiếp Huỳnh Nhân lấy tiền chuộc, bây giờ lại trở thành tấm thẻ giúp Diệp Tư Truy tự vệ.

"Cậu đi đi.


Huỳnh Nhân gật đầu một cái, giữ khoảng cách với Diệp Tư Truy.

"Hy vọng cậu giữ lời hứa.

"
Diệp Tư Truy cảnh giác nhìn anh, cho đến khi xuống tầng chui vào trong xe, mới hoàn toàn yên tâm.

Xe vừa chạy, trên mặt Diệp Tư Truy hiện lên một tia cười lạnh.

"Muốn tôi thả người? Nằm mơ! Ngày mai khi bình minh, chờ mà nhặt xác người phụ nữ kia đi.


"
Nhưng Diệp Tư Truy không biết rằng, Huỳnh Nhân cũng từ công xưởng bỏ hoang kia mà biến mất.

!
Cùng lúc đó, một biệt thự ở ngoại ô.

Căn biệt thự gồm ba tầng, duy chỉ có một tầng là sáng đèn, mà ở gian phòng bên trong đó, hai tay hai chân Liễu Thụy Hoa bị trói chặt bằng dây, trên miệng cũng bị dán đầy băng dính.

Cô ấy không thể nói lời nào, chỉ có thể kêu ô ô, ánh mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông không quen biết trước mặt, uốn éo đến kịch liệt.

Ở mép giường còn để sẵn một máy quay phim dùng để thu lại những hình ảnh ấy.

Thiều Hải Hà đã chuẩn bị đầy đủ, nằm nghiêng nhìn Liễu Thụy Hoa, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng.

Mặc dù cô ấy không phải Liễu Phi Tuyết, nhưng dáng dấp quá giống Liễu Phi Tuyết, hơn nữa còn trẻ hơn, tràn đầy sức sống tuổi xuân.

Quan trọng là, trên người Liễu Thụy Hoa tỏa ra mùi thơm của gái còn trinh, cô ấy chưa từng bị chơi qua.

"Họa phúc khôn lường, làm sao biết không phải phúc a! "
Ánh mắt rực lửa của Thiều Hải Hà quan sát Liễu Thụy Hoa, lập tức đè xuống, hoàn toàn không để ý ánh mắt kinh hãi của cô ấy, bò lên giường.

"Bảo bối nhỏ, tôi tới với em!"
"Hu hu hu! "
Con ngươi Liễu Thụy Hoa trợn tròn, cả người giãy dụa kịch liệt, nhưng hai tay hai chân đều bị trói chặt, ngay cả chạy trốn cũng không thể.

Nghĩ tới sự trong sạch của mình sắp bị hủy hoại trong chốc lát, cô ấy nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt chảy xuống thành từng dòng.

Ầm!
Đột nhiên, một chuôi dao lạnh lẽo từ phía cửa sổ bắn vào, bịch một tiếng, đóng vào vách tường trên đỉnh đầu Thiều Hải Hà.

Cách đầu anh ta chỉ một tấc.

Thiều Hải Hà vừa định cởi quần áo trên người Liễu Thụy Hoa xuống, lập tức cả người cứng đờ, suýt chút nữa sợ đến chết tại chỗ.

Cố cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy rèm cửa bị gió lạnh thổi tung, một người phụ nữ mặc đồ đen bó sát đang đứng trên cửa sổ, lạnh lùng nhìn anh ta.

Trên tay vuốt vuốt một cái dao găm sắc bén, đùa giỡn xoay ra các đao hoa mỹ lệ nhưng lại lạnh như băng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi