CHIẾN THẦN HẮC ÁM


Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc này, tất cả mọi
người đều không thể tưởng tượng mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bang chủ của bang Thiên Long, thế lực ngầm đứng đầu
Minh Châu.

Thế mà vào giờ phút này lại quỳ gối, dập đầu liên hồi với Huỳnh
Nhân!
Sức rất lớn, trán đập đến mức tụ máu bầm.
Đồng thời, sau khi dập đầu xong, Kỳ Hạ Huy còn chẳng
dám ngẩng đầu lên, vẫn cúi mọp đầu xuống đất.
Huỳnh Nhân không nói, anh ta cũng không đứng dậy.
Còn về ba Hào Tiểu Danh cùng các thầy cô giáo trong
văn phòng thì đều khiếp sợ đến mức choáng váng, ngây ngốc nhìn.
Trong thoáng chốc, họ chỉ cảm thấy tam quan sụp đổ.
Kỳ Hạ Huy là cao thủ được Minh Châu công nhận, đồng thời
là thành viên của hiệp hội võ đạo mà lại bại trận ư?
Hơn nữa, còn bại thảm chứ!
Người ở đây nào phải kẻ ngốc, họ nhận ra Kỳ Hạ Huy ở
trước mặt Huỳnh Nhân cũng chỉ trụ được một trận.
Sự chênh lệch giữa hai người có thể nói là trên trời
dưới đất!
“Đứng lên đi.”
Huỳnh Nhân vẫn tỏ vẻ bình tĩnh đối với việc Kỳ Hạ Huy
quỳ xuống dập đầu.
“Tôi không phải tổ sư gia gì cả, anh nhìn lầm rồi.”
“Không, tôi không hề nhận lầm.”
Kỳ Hạ Huy vẫn không chịu, lúc ngẩng đầu lên, anh ta
nhìn Huỳnh Nhân với ánh mắt rực lửa.
“Tôi cảm thấy ngài có thể hiểu được Bôn Lôi Quyền một
cách sâu sắc hơn tôi...!Ngài là ngài võ si đúng không?”
Không mấy người học Bôn Lôi Quyền của hội Thiên Hạ, học
thành tài càng chẳng được bao nhiêu, cũng chỉ có võ si Đông Dương mới có thực lực
mạnh như vậy.
Ngài võ si?

Cô Liễu, ba Hào Tiểu Danh hoàn toàn không biết, người
như bọn họ còn lâu mới tiếp xúc với bảy người đạt danh hiệu si của Nam Hạ
“Võ si?”
Huỳnh Nhân không khỏi bật cười, ánh mắt ngạc nhiên
nhìn Kỳ Hạ Huy, không ngờ anh ta lại biết võ si.
Nhưng anh vẫn lắc đầu, đáp.
“Tôi không phải võ si gì cả, tôi chỉ là một người ba
mà thôi.”
“Đúng thế, anh Huy à, tên này chỉ được cái tay chân
nhanh nhẹn chút, sao có thể là ngài võ si gì đó chứ...”
Đúng lúc này, ba Hào Tiểu Danh cũng hoàn hồn lại, hơi
lo lắng đi vào trong nhóm người Kỳ Hạ Huy.

Tuy anh ta không biết ngài võ si là
ai, nhưng thấy Kỳ Hạ Huy tôn sùng ngài võ si đó nên chắc hẳn cũng là một nhân vật
lớn nổi tiếng.
Một nhân vật để Kỳ Hạ Huy tôn sùng thì sao có thể xuất
hiện tại nơi đây?
“Anh câm miệng lại cho tôi!”
Thế nhưng anh Huy chợt nổi giận, đạp một cước vào bụng
ba Hào Tiểu Danh.

“Nơi này nào tới lượt anh nói chuyện!”
Rầm!
Ba Hào Tiểu Danh bị đá văng xa ra ngoài, anh ta ôm chặt
đầu, ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Còn về Hào Tiểu Danh, cậu bé thấy ba mình bị người họ
gọi đến đánh thì òa lên khóc nức nở.
“Anh biết anh ta?”
Huỳnh Nhân bỗng nheo mắt, bình thản nhìn Kỳ Hạ Huy.
“Biết.”
Đối mặt với Huỳnh Nhân, Kỳ Hạ Huy như biến thành người
khác, kính trọng nói.

“Biết nhưng không quen.”

“Loại chuyện này chắc không phải ngày một ngày hai đâu
nhỉ?” Huỳnh Nhân chỉ hỏi nhưng vào tai Kỳ Hạ Huy thì lại như khởi binh vấn tội.
Nếu không phải gặp Huỳnh Nhân, mà chỉ là một gia đình
bình thường thì sao?
Có phải sẽ thua thảm như thế không?
Có lẽ vì chuyện gia đình nên bây giờ Huỳnh Nhân rất
ghét hạng người này.
Cơ thể Kỳ Hạ Huy run lẩy bẩy, vội vàng giải thích.
“Không phải, nhà họ Hào chỉ là gia tộc hạng hai, sao
có thể có quan hệ với chúng tôi? Nếu như không phải nhà họ Hào phụ thuộc vào
nhà họ Thiều thì tôi còn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một lần.”
Vừa nói xong, Huỳnh Nhân híp mắt, trong mắt lóe ánh
sáng lạnh.
“Anh ra ngoài chờ tôi, một lát tôi sẽ hỏi anh.”
“Vâng.”
Kỳ Hạ Huy ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại lo lắng,
bất an.
Giọng điệu của Huỳnh Nhân rõ ràng có ý thẩm vấn anh
ta.
Song, anh ta nào dám hỏi, đành phải dẫn đám người vội
vàng ra khỏi nhà trẻ, một đoàn người mặc tây trang bảnh bao, giờ lại giống như
học sinh tiểu học phạm lỗi mà đứng ngay cửa nhà trẻ, người ở đây muốn cười lại
chẳng cười nổi.
Đây là kết quả bất ngờ, Huỳnh Nhân nhìn sang ba Hào Tiểu
Danh.

Chỉ một chút đã dọa người nọ vội vàng lùi về sau, sợ mất
mật mà hỏi.
“Anh...!Rốt cuộc anh là ai? Muốn gì hả?”
“Tôi chẳng muốn gì.”
Huỳnh Nhân dẫn Huỳnh Như đến trước mặt ba Hào Tiểu
Danh, thản nhiên nói.

“Anh cân nhắc thế nào về đề nghị lúc trước của tôi?”

Ba Hào Tiểu Danh nghe xong thì biết đang nói chuyện
chuyển trường, thế là lập tức như được đại xá mà gật đầu lia lịa.
“Chuyển, chuyển, mai chúng tôi sẽ chuyển trường!”
Cô Liễu cùng hiệu trưởng trường mẫu giáo ngơ ngác, thế
mà thật sự chuyển trường ư?
Đúng lúc này, người vợ ngất vì sợ máu yếu ớt tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cô ta trông thấy Huỳnh Nhân ôm Huỳnh Như
thì lập tức chửi đổng lên.
“Anh dám đánh chồng tôi sao, tôi nói cho anh hay, anh
chết chắc rồi, anh có biết đánh chúng tôi sẽ có hậu quả gì không?”
“Đừng nói nữa...” Ba Hào Tiểu Danh ở bên cạnh bị dọa đến
nỗi mặt trắng bệch, giọng cũng run rẩy theo.
“Đừng nói cái gì, một thằng đàn ông như anh mà sợ gì hả?”
Cô vợ vẫn không buông tha mà tiếp tục mắng mỏ.
“Đừng nói nữa!”
Ba Hào Tiểu Danh đột ngột hét ầm, tát vợ mình một cái.
“...”
Toàn trường im ắng.
Mẹ Hào Tiểu Danh bụm mặt, ngơ ngác nhìn chồng mình, một
giây sau lập tức cuồng loạn hơn.
“Anh đánh tôi...!anh cũng dám đánh tôi...”
Ba Hào Tiểu Danh lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó vội vã
khom lưng với Huỳnh Nhân.

“Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi...!Bây giờ,
chúng tôi đi ngay...”
Nói xong, anh ta nhanh chóng dẫn người trốn khỏi nhà
trẻ.
Huỳnh Nhân đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, anh quay đầu
nhìn cô giáo Liễu và hiệu trưởng.
Cái nhìn này hoàn toàn khiến bọn họ khiếp sợ.
Đối với chuyện của Huỳnh Như, bọn họ biết rõ Hào Tiểu
Danh sai nhưng vì bối cảnh nhà bản thân mà họ không thể không nghiêng về phía
Hào Tiểu Danh.
Tính ra, các cô cũng là đồng lõa.
“Hai cô giáo à, chẳng hay các cô có từng nghe một câu
nói chưa.”
Huỳnh Nhân nheo mắt, cười nói.
“Nhà giáo là người truyền tải kiến thức cũng như giải
thích điều chưa biết.”

“...”
Cô Liễu và hiệu trưởng đang muốn lên tiếng thì bỗng nhiên,
điện thoại bọn họ reo lên.
Là một dãy số xa lạ.
Nhưng chẳng biết vì sao, cô Liễu và hiệu trưởng đều cảm
thấy sợ hãi.
“Alo? Xin hỏi bạn là...” Hiệu trưởng dò hỏi.
Nhưng còn chưa dứt câu, trong điện thoại đã vang lên
giọng nói lạnh lùng.
“Tôi bên Bộ Giáo dục, vừa rồi có người báo lên...”
Huỳnh Nhân không nghe được câu kế tiếp vì anh đã ôm Huỳnh
Như ra về.
Thế nhưng, nếu chẳng có gì bất ngờ thì hiệu trưởng trường
mẫu giáo này sẽ đổi người khác.
“Ngài võ si, ngài có dặn dò gì không?”
Lúc Huỳnh Nhân ôm Huỳnh Như đi ra thì có một giọng nói
vừa thấp thỏm vừa cung kính cất lên.
Đó chính là Kỳ Hạ Huy đứng chờ rất lâu, anh ta cùng
đám người đứng ngay ở cửa ra vào như đang bị phạt đứng.
“Lặp lại lần nữa, tôi không phải võ si.”
Giọng điệu của Huỳnh Nhân bỗng trở nên lạnh lùng, Kỳ Hạ
Huy lập tức câm như hến.
Huỳnh Nhân nhìn anh ta chẳng nói gì, chỉ xoa đầu Huỳnh
Như, dịu dàng nói.
“Tiểu Như đi qua bên kia chơi cầu trượt được không?”
“Dạ!”
Huỳnh Như ngoan ngoãn đáp lời, sau đó cô bé tự đi qua
bên kia chơi cầu trượt.
Bấy giờ, Huỳnh Nhân mới nhìn sang Kỳ Hạ Huy, bình thản
hỏi
“Nghe nói anh
và nhà họ Thiều có hợp tác với nhau?”
Kỳ Hạ Huy nào dám nói dối, thành thật trả lời.
“Chỉ là kinh doanh qua lại thôi.”
“Năm năm trước, có phải nhà họ Thiều bảo anh làm một
việc...”
Giọng của Huỳnh Nhân chợt trở nên lạnh lẽo.
“Bắt cóc Tổng Giám đốc nữ đứng đầu Minh Châu, Liễu Phi
Tuyết đúng không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi