CHIẾN THẦN HẮC ÁM


Đột nhiên, tài khoản ngân hàng của công ty máy tính vang lên âm thanh ‘ting’.
Liễu Phi Tuyết trở lại vị trí của mình và vr mặt dần trở nên kinh khi trông thấy nội dung trên màn hình.
Tài khoản ngân hàng của công ty có thêm hơn một mười nghìn vạn.
“Khoản cuối rồi, Lê Nguyệt Thiền trở về rồi sao?” Vẻ mặt của cô vô cùng kinh ngạc, cô lẩm bẩm.
Phái Lê Nguyệt Thiền đi đòi nợ là hành động bất đắc dĩ, bọn cô cũng đã chuẩn bị tốt để đánh một trận lâu dài với công ty giải trí Huy Hoàng nhưng Lê Nguyệt Thiền đã trở về đây rồi ư?
Mười phút sau, có tiếng gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
“Mời vào.” Liễu Phi Tuyết nói.
Lê Nguyệt Thiền cầm chiếc ô trong tay và đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Tôi đã quay lại.”
Liễu Phi Tuyết đứng dậy tiếp đón, trong ánh mắt cô có ý cười khi nhìn về phía Lê Nguyệt Thiền.
“Xem ra tôi phái cô ra trận là chính xác, cô chưa từng khiến tôi cảm thấy thất vọng.”
Lê Nguyệt Thiền lắc đầu, cô ấy do dự một chút nhưng cô ấy vẫn nói thật.
“Thật ra tôi không làm gì cả.”
Liễu Phi Tuyết hơi ngạc nhiên, cô hỏi.
“Cô có ý gì?”
“Trước tôi, dường như đã có ai đó lấy danh nghĩa Lệ Tinh yêu cầu Hào Tinh Húc trả nợ trước một bước.”
Lê Nguyệt Thiền nói thẳng.
“Hơn nữa, bọn họ còn đập phá hộp đêm ở tầng ngầm thứ hai của công ty giải trí Huy Hoàng.”
“Cái gì?”
Nghe được tin tức như vậy, Liễu Phi Tuyết không còn bình tĩnh được nữa.
“Tổng giám đốc Liễu, cô nói xem, người làm chuyện tốt không để lại tên kia là ai, vì sao phải giúp chúng ta?” Lê Nguyệt Thiền nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, cô ấy phát hiện ra Liễu Phi Tuyết cũng đang yên lặng.
Lê Nguyệt Thiền quan sát một lúc, đột nhiên cô ấy hỏi.

“Tổng giám đốc Liễu, không phải cô biết một chút gì đó rồi đấy chứ?”
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Liễu Phi Tuyết chợt lóe rồi biến mất, cô lập tức trở lại như bình thường.
“Dù sao đi nữa tiền cũng đã trả về rồi nên công lao này hẳn là tính cho cô rồi.”
Có điều Lê Nguyệt Thiền cũng không muốn suy đoán quá nhiều về tâm tư của Liễu Phi Tuyết, chỉ là nên thông minh hơn một chút nên cô ấy lấy đại một cái cớ rồi rời đi.
Văn phòng tổng giám đốc lớn như vậy chỉ còn một mình Liễu Phi Tuyết, khuôn mặt như ngọc tinh xảo tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Cô nhớ tới lời hứa trước đây của Huỳnh Nhân rồi tự lẩm bẩm một mình.

“Huỳnh Nhân, là anh sao…”
Đương nhiên là cô cũng không thể ngờ được khi Lê Nguyệt Thiền trở về phòng làm việc của mình, cô ấy không có ý định làm việc mà trong đầu đều là khuôn mặt không rõ của người đàn ông mà cô ấy đã gặp thoáng qua.
“Là anh ta sao…”
Giữa không trung bị rạch ra giống như một chiếc miệng rộng lớn, nước mưa không ngừng rơi xuống.
Minh Châu, khu nhà riêng cao cấp.
Đây là một trang viên mang phong cách kiến trúc cổ của Nam Hạ ngay ngắn và bốn phương đối xứng.
Bên trong khu nhà vô cùng xa hoa, một khu vườn xanh được cắt tỉa cẩn thận với những loài hoa lạ từ khắp nơi trên thế giới, chỉ tính riêng những loại hoa cỏ này thôi mà tiền chăm sóc hàng tháng đã đắt với giá trên trời.

Ở sân trước có bể bơi, các bức tranh điêu khắc bốn thần thú cổ đại của Nam Hạ lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ ở các vị trí đông nam tây bắc, trong miệng bọn chúng không ngừng phun ra dòng nước hồ trong vắt.

Cổng chính là một chiếc cổng vòng đồng, hai bên là hai tác phẩm điêu khắc tỳ hưu khổng lồ đang ngồi đó.
Dù đang là ngày mưa nhưng không khí bên trong vẫn thoang thoảng hương thơm, từ trong nhà còn vang ra âm thanh bản nhạc Nam Hạ cổ điển du dương và dễ nghe.

Nếu như nghe kỹ thì ra đó là một trong mười bài hát còn nguyên âm vang ‘Quảng Lăng Tán’.
Bên ngoài trời mưa tầm tã nhưng ở bên trong căn nhà cũng là thiên đường từ lâu rồi.

Giữa khúc nhạc du dương, có một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ sườn xám màu tím đang pha trà.
Mái tóc dài gọn gàng xõa ngang vai lộ ra sườn mặt hoàn mỹ.

Vốn dĩ màu tím nổi tiếng là kén người mặc nên cũng không có nhiều phụ nữ có thể hợp với màu sắc này, hơn nữa sườn xám cũng có yêu cầu rất cao về dáng người nên khó lại càng khó hơn.
Thế nhưng khi nó được mặc ở trên người phụ nữ này lại trở nên vô cùng hoàn mỹ như thể được thiết kế riêng cho người đó.
Trình độ trà đạo của người phụ nữ cũng tuyệt đỉnh, chỉ cần nhìn cách pha trà và ngửi thấy mùi hương của trà đúng thực là hưởng thụ.
Ầm ầm ầm.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà truyền đến tiếng tắt xe ô tô, Thiều Nghiêm vọt vào trong căn nhà từ cơn mưa.
Sau khi vào nhà, anh ta đã nhìn thấy chị gái đang pha trà nên tạm thời đi chậm lại.
Chờ cho đến khi Thiều Gia Nguyệt pha xong một ly trà, anh ta mới dám lên tiếng.
“Chị, em về rồi.”.

Truyện Đoản Văn
Lúc nói chuyện, Thiều Nghiêm cũng không dám nhìn Thiều Gia Nguyệt.

Không phải là anh ta chột dạ mà là cảm thấy quá tự ti.

Không nói tới vẻ bề ngoài, chỉ riêng khí chất độc nhất của cô ấy thôi là đã khiến người ta phải nản lòng.
“Ừm.”
Thiều Gia Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó cô ta đẩy nhẹ ly trà vừa mới pha xong tới trước mặt Thiều Nghiêm.
“Em tới đúng lúc lắm, em nếm thử chút xem, trà chị vừa mới pha ngon lắm.”
Mùi thơm của trà bay tới nhưng Thiều Nghiêm cũng không dám nhận lấy.


Chợt nhớ tới lời nói của Huỳnh Nhân, đột nhiên anh ta nâng lên và lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt linh động kia.
“Chị, em có chuyện muốn nói thẳng với chị.”
Thiều Nghiêm cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
“Em đã đập phá công ty giải trí Huy Hoàng của Hào Tinh Húc rồi.”
Nói xong, anh ta còn nhìn về phía Thiều Gia Nguyệt với vẻ không yên và chuẩn bị tốt công tác nhận lấy sự trừng phạt.
Ánh mắt của Thiều Gia Nguyệt đã nhìn thẳng ngay về phía anh ta khoảng chừng hai phút.
Đối với Thiều Nghiêm, hai phút này quá dài.

Trong hai phút này, anh ta đã chứng kiến tất cả những thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt của Thiều Gia Nguyệt.
Mới đầu lộ ra vẻ sắc sảo, sau đó là trầm tư rồi cuối cùng lại như rẽ mây nhìn thấy trời.
Cô ta cười nhẹ.
“Em làm tốt lắm.”
Thiều Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, thật sự đã bị Huỳnh Nhân đoán trúng.
Anh ta đang định rời đi, thanh âm của Thiều Gia Nguyệt lại vang lên.
“Chị đã nói để em đi chưa?”
Xẹt.
Đột nhiên lưng của Thiều Nghiêm tê dại, toàn thân như nhũn ra tại chỗ.
“Uống hết trà đi.” Thiều Gia Nguyệt nhàn nhạt nói.
Thiều Nghiêm thả lỏng, anh ta vội vàng cầm ly trà rồi uống một hơi cạn sạch.
Trà không thể nào uống ngon được.

Anh ta thích uống rượu hơn, thật quá sức mà.
Trong khi Thiều Nghiêm uống trà, Thiều Gia Nguyệt nói tiếp.
“Thiều Nghiêm, nghe nói chức vụ của em ở tập đoàn Cửu Châu là trưởng bộ phận đúng không?”
“Đúng vậy.” Thiều Nghiêm lên tiếng, tim anh ta như thắt lại.

Là một trong bốn gia tộc giàu có nhất ở Minh Châu, tất cả mọi người trong nhà họ Thiều đều phải có công việc đàng hoàng.

Thiều Nghiêm chính là trưởng bộ phận của tập đoàn Cửu Châu.

Tuy nói là trưởng bộ phận nhưng cũng chỉ là cái danh.
“Em từ chức đi, từ ngày mai tới Tống thị làm việc và làm trợ lý của chị.” Thiều Gia Nguyệt nhẹ giọng ra lệnh.
“Vâng thưa chị.”
Thiều Nghiêm không dám từ chối, anh ta một mực muốn rời khỏi nơi này.
Sau khi trở về phòng, sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi.
Tất cả mọi chuyện giống y như Huỳnh Nhân nói, chị gái không hề trách tội anh ta.
Không chỉ không trách tội, trái lại còn thưởng.
Từ trưởng bộ phận của công ty Cửu Châu biến thành trợ lý cho tổng giám đốc của tập đoàn Tống thị, đó không phải là thưởng thì là gì?
Nhưng mà Thiều Nghiêm không muốn phần thưởng này…
Anh ta chính là gián điệp được Huỳnh Nhân xếp vào bên cạnh Tống Như Ý…
Nhìn như là thưởng nhưng thực ra là…giam lỏng!
Khắp nơi từ trên xuống dưới đều là người của Thiều Gia Nguyệt, chỗ nào cũng có cơ sở ngầm của Thiều Gia Nguyệt nên anh ta đi nằm vùng chuyến này đúng là nửa bước cũng khó đi!
“Huỳnh Nhân, anh lại dám xúi giục em trai của tôi.

Xem ra anh không còn giống năm năm trước nữa…”
Ở bên kia, khóe miệng của Thiều Gia Nguyệt khẽ nhếch miệng cười như mèo bắt được chuột, tự mình lẩm bẩm.
Trước mặt cô ta chính là một xấp tư liệu.
Ở đầu trang dán ảnh của Huỳnh Nhân còn ở bên dưới là một số thông tin cá nhân của Huỳnh Nhân.
Tin tức kể từ khi anh sinh ra đều ghi lại hết trên đó.
Ngoại trừ khoảng trống dài năm năm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi