CHIẾN THẦN Ở RỂ



Tần Y hơi đỏ mặt, lạnh lùng liếc nhìn Mã Siêu.


Đồng thời, trong lòng cô ta cũng rất tò mò về chuyện mấy năm qua Dương Thanh đã đi đâu, làm gì.


Không ngờ Dương Thanh có thể một cước đá bay Trương Quảng ra xa bảy tám mét.
Đây là chuyện mà người bình thường hoàn toàn không thể làm được.
Bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một chàng trai cao lớn hung tợn như Mã Siêu nữa.


“Chẳng lẽ trong năm năm mất tích, anh ta đã trở thành đại ca của một thế lực ngầm nào đó sao?”, trong đầu Tần Y bỗng nảy ra suy nghĩ này.


Nếu để Dương Thanh biết được suy nghĩ này của Tần Y, chắc chắn anh sẽ rất ngạc nhiên về trí tưởng tượng phong phú của cô ta.


Lúc Dương Thanh bế Tiêu Tiêu đi qua người Mã Siêu, anh bỗng trầm giọng nói: “Nơi này không phải biên giới phía Bắc, nên cậu đừng đánh người ta đến mức xảy ra án mạng!”

“Anh cứ yên tâm, em tự biết chừng mực mà!”, Mã Siêu đáp lại.


Đúng lúc cuộc nói chuyện của họ bị Tần Y nghe thấy, thế là cô ta càng khẳng định suy đoán của mình, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã từng giết người?

Cô ta sợ đến sắp khóc, biên giới phía Bắc là ở đâu? Rốt cuộc bọn họ là ai vậy?

Trên đường về, Tần Y không dám thở mạnh, chỉ ngoan ngoãn lái xe.
Cô ta sợ lỡ mình chọc giận Dương Thanh, anh sẽ giết mình diệt khẩu.


Trong xe, Tiêu Tiêu vẫn luôn ôm chặt cổ Dương Thanh không chịu buông ra.
Cô bé sợ chỉ cần mình buông tay thì bố sẽ đi mất.


Hai mươi phút sau, cuối cùng bọn họ cũng tới biệt thự nhà họ Tần.



Họ vừa bước vào nhà đã gặp Châu Ngọc Thúy.
Bà ta thấy Dương Thanh đang bế Tiêu Tiêu thì sắc mặt bỗng thay đổi, lập tức vớ cây chổi ở bên cạnh đánh đuổi Dương Thanh.


“Thằng khốn này, mày còn dám vác mặt tới nhà của tao à!”, Châu Ngọc Thúy tức đến mức thở không ra hơi.


Sau khi biết được “bí mật” của Dương Thanh, Tần Y đâu dám để mặc mẹ mình làm loạn trước mặt anh nữa? Cô ta vội vàng nắm lấy cánh tay của mẹ: “Mẹ, mẹ đừng kích động, anh ta chỉ đưa Tiêu Tiêu về nhà thôi, anh ta sẽ đi ngay thôi mà!”

Tiêu Tiêu nghe vậy thì bật khóc: “Cháu không muốn trở thành con hoang không có bố nữa...”

Tần Thanh Tâm và ông Tần nghe vậy cũng vội vàng chạy tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Y kể lại ngọn nguồn câu chuyện, Tần Thanh Tâm nghe xong thì lòng đau như dao cắt: “Từ nay về sau, anh cứ ở lại đây đi”.


Mọi người đều ngạc nhiên, bà Tần nào có chịu để cho Dương Thanh ở lại đây chứ: “Con điên rồi à? Con cho cậu ta ở lại đây, vậy chuyện của con và Vương Kiện sẽ thế nào?”

“Mẹ, mẹ nhất định phải ép con sao? Nếu mẹ muốn đuổi anh ta đi, vậy thì con và Tiêu Tiêu sẽ rời đi cùng anh ấy”, Tần Thanh Tâm nghẹn ngào nói.


Nếu không phải vì con gái, cho dù có chết cô cũng sẽ không bao giờ cho Dương Thanh ở lại đây.
Cô chỉ muốn cho con gái mình một gia đình hoàn chỉnh.


Trong lòng Dương Thanh rất ngạc nhiên, anh không ngờ Tần Thanh Tâm lại cho anh ở lại đây.
Anh có nằm mơ cũng muốn mình được ở bên Tần Thanh Tâm và con gái.


Lúc này Tần Y cũng khuyên nhủ bà Tần: “Mẹ, mẹ cứ xem như là vì Tiêu Tiêu, cho anh ta ở lại đây trước đi!”

Thấy dáng vẻ đau khổ của con gái, Tần Đại Dũng cũng chỉ có thể thở dài, khuyên nhủ vợ: “Nếu con gái đã nói thế, vậy thì chúng ta cứ cho cậu ta ở lại đây đi!”

Châu Ngọc Thúy trừng mắt nhìn chồng mình, trong lòng cũng hiểu rõ, bà ta không thể đuổi Dương Thanh đi được nữa nên nói: “Cậu muốn ở lại đây cũng được, nhưng mỗi tháng phải đóng năm nghìn tệ tiền thuê nhà đúng hạn, tôi sẽ đưa cho cậu một bản hợp đồng! Nếu cậu đồng ý thì có thể ở lại đây!”


Đừng nói là năm nghìn, cho dù là năm mươi triệu, anh cũng đồng ý.


Dương Thanh vội vàng đồng ý, sau đó vui vẻ theo Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu lên lầu.


Nhìn bóng lưng một nhà ba người rời đi, ánh mắt Tần Y rất phức tạp.
Cô ta khẽ thở dài, tự nhủ trong lòng: “Nếu không có chuyện năm năm trước, hai người lại thật lòng yêu nhau, thì tốt biết mấy?”

Chẳng mấy chốc, trong phòng Tần Thanh Tâm đã truyền ra tiếng cười vui vẻ của Tiêu Tiêu.
Châu Ngọc Thúy nói với vẻ mặt không vui: “Đúng là nuôi một đám ong tay áo!”

“Mẹ, con không phải ong tay áo, đợi con gả cho nhà họ Tô rồi, ai dám coi thường nhà chúng ta nữa?”

Tần Y biết trong lòng Châu Ngọc Thúy đang khó chịu, nên thân mật ôm cổ bà ta cười nói.


Nhắc đến nhà họ Tô, sự khó chịu trong lòng Châu Ngọc Thúy mới tan đi, bà ta vui vẻ nói: “Nhà họ Tô mang nhiều sính lễ tới đây như thế, lại còn được tập đoàn Nhạn Thanh tuyển dụng, chỉ có Y Y là làm mẹ yên tâm, sau này mẹ chỉ có thể sống dựa vào con thôi”.


Buổi tối, Tiêu Tiêu rất ‘không có lương tâm’ trải nệm nằm dưới đất cùng với bố.
Bởi vì đây là lần đầu tiên ngủ cùng với bố nên cô bé rất vui, mãi đến khuya cô bé mới chịu đi ngủ.


Nhìn con gái trong lòng mình, vẻ mặt Dương Thanh đầy thỏa mãn, nhưng sự hổ thẹn trong lòng cũng càng sâu hơn.


Tần Thanh Tâm nằm trên giường, lật qua lật lại, không thể nào ngủ được, trong lòng rối như tơ vò.


“Em đang lo lắng vì chuyện hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh à?”, Dương Thanh bỗng hỏi.


Tần Thanh Tâm lạnh lùng đáp: “Anh im đi! Đừng đánh thức Tiêu Tiêu!”


Dương Thanh cười khổ, không nói gì nữa, đêm nay chắc chắn là một đêm khó ngủ.


Sáng sớm hôm sau, lúc Tần Thanh Tâm thức dậy, Dương Thanh đã rời khỏi nhà rồi.


Năm năm chinh chiến đã khiến Dương Thanh làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, nên việc tập thể dục vào mỗi buổi sáng là một mục không thể thiếu.


Tiêu Tiêu vừa mở mắt đã nhận ra bố mình không còn ở trong phòng nữa, nên bắt đầu khóc lóc ầm ĩ.


Tần Thanh Tâm có dỗ thế nào cô bé cũng không nín, mãi đến khi Dương Thanh quay về, Tiêu Tiêu mới ngừng khóc.
Cô bé đeo lên người bố, ai nói thế nào cũng không chịu xuống.


Đợi đến khi dỗ được Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đến nhà trẻ, đã trễ hơn nửa tiếng rồi.


Trên tầng cao nhất tập đoàn Tam Hòa.


Trong phòng họp đã chật kín người, bởi vì hôm nay là ngày nhà họ Trương ở Giang Hải ký hợp đồng với nhà họ Tần.


Nhà họ Trương là gia tộc hạng hai ở Giang Hải, năm ngoái suýt chút nữa đã vươn lên trở thành gia tộc hàng đầu rồi, tài sản của gia tộc vượt xa nhà họ Tần cả mấy con phố.


“Phi giỏi thật đấy, không ngờ cháu có thể lấy được hợp đồng hợp tác với nhà họ Trương”.


“Chuyện này có là gì đâu, thằng Phi nó còn móc nối quan hệ được với tập đoàn Nhạn Thanh nữa cơ mà.
Giờ chỉ đợi Tần Thanh Tâm thất bại, Phi ra mặt sẽ ký được hợp đồng.
Đây chỉ là chuyện cỏn con thôi”.


“Mấy người biết gì chưa? Hôm qua con ngốc Tần Thanh Tâm kia đã đứng trước cửa tập đoàn Nhạn Thanh đợi cả ngày trời, kết quả ngay cả cửa lớn công ty cũng không vào được, buồn cười quá đi mất, ha ha!”

Trong phòng họp vang lên những tiếng chế giễu, tất cả mọi người đều vây quanh Tần Phi cười cười nói nói.



“Chỉ còn hai ngày nữa thôi, không bàn được chuyện hợp tác, Tần Thanh Tâm sẽ phải cút ra khỏi nhà họ Tần.
Đến lúc đó, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem trò hay”, Tần Phi đắc ý nói.


“Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi muốn thời gian trôi qua thật nhanh”, có người cười nói.


Đúng lúc này, bên ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, tiếng ầm ĩ trong phòng họp lập tức im bặt.


Cụ Tần vừa cười nói vừa dẫn một người đàn ông trung niên đi vào phòng họp.


“Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là sếp Trương - người thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Trương đời kế tiếp.
Hôm nay, sếp Trương đại diện cho nhà họ Trương tới đây ký hợp đồng hợp tác với nhà họ Tần chúng ta, mọi người mau hoan nghênh sếp Trương nào!”, cụ Tần giới thiệu.


Sau một hồi tâng bốc, hai bên tiến vào quá trình ký hợp đồng.


Nhưng đúng lúc này, Tần Thanh Tâm và Dương Thanh vội vàng chạy tới công ty.


“Cháu xin lỗi, ông nội, vì cháu và Dương Thanh phải đưa Tiêu Tiêu đến nhà trẻ nên tới công ty hơi trễ”, Tần Thanh Tâm vừa bước vào phòng họp đã vội vàng xin lỗi.


Sếp Trương đang chuẩn bị ký tên vào bản hợp đồng, nghe thấy hai từ nhà trẻ này thì vô thức ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Dương Thanh.


“Là mày!”

Ông ta đập mạnh cây bút xuống bàn.


Lúc này Dương Thanh mới chú ý, không ngờ người bị anh đá bay ở nhà trẻ hôm qua lại là Trương Quảng.


- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi