CHIẾN THẦN Ở RỂ



Không ai ngờ được Dương Thanh bị nhiều gia tộc của Châu Thành ghim như vậy còn dám lên tiếng chất vấn Mục Đông Phong.


Ông ta híp mắt cười nói: “Cậu thực sự cho rằng có Tô Thành Vũ và Lạc Bân làm chỗ dựa là có thể khiêu khích nhà họ Mục sao?”

Dương Thanh chậm rãi lắc đầu.


“Nếu biết không thể sao còn dám hỏi ông chủ Mục như vậy?”

“Đúng là phách lối, cậu ta nghĩ nhiều gia tộc của Châu Thành như vậy không đối phó nổi nhà họ Tô và tập đoàn Thành Hà sao?”

“Ông chủ Mục, chỉ cần ông nói một câu, tôi lập tức cho người giải quyết tập đoàn Thành Hà!”



Những gia tộc vừa nhao nhao tỏ thái độ xong lại tranh nhau nịnh nọt Mục Đông Phong, chỉ sợ không được chú ý.


Dương Thanh cười lạnh nhìn ông ta: “Ông là cái thá gì mà tôi phải khiêu khích?”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây người.


Nụ cười trên mặt Mục Đông Phong lập tức cứng đờ.
Ông ta không ngờ một người trẻ tuổi như anh dám thốt ra lời này.


“Thằng nhóc, cậu chọc giận tôi rồi đấy.
Cậu nên biết dù là ở tỉnh lỵ cũng không có ai dám nói với tôi như vậy đâu!”, ánh mắt Mục Đông Phong lạnh xuống.


“Đừng nói nhảm nhiều như vậy.
Muốn dẫn tôi đi thì mau ra tay!”

Dương Thanh đứng chắp tay khinh thường nói.


Xét về võ công, chưa ai khiến anh phải run sợ!

Xét về tiền tài, chỉ một tập đoàn Nhạn Thanh đã đủ vượt qua tổng tài sản của đám người này!

Toàn bộ Chiêu Châu có mấy người so được với anh?

Hiện giờ Dương Thanh vô cùng kiêu ngạo, không thèm xem đám người trước mặt ra gì.


“Sếp Lạc, nhớ nghĩ mặt mũi của bọn họ cho tôi.
Trong vòng ba ngày, tôi muốn bọn họ mất hết tất cả!”

Dương Thanh bỗng nhiên nói với Lạc Bân.



“Sếp Lạc, tính cả tôi nữa!”

Tô Thành Vũ chủ động lên tiếng.


Lạc Bân nhếch miệng nói: “Nếu có ông chủ Tô trợ giúp, chẳng cần tới ba ngày.
Một ngày hôm nay là đủ để phá hủy mọi thứ của họ rồi!”

“Ha ha, to gan lớn mật!”

Mục Đông Phong giận quá hóa cười, lớn tiếng nói: “Thực sự cho rằng nhà họ Mục dễ bắt nạt sao?”

“Dám nói chuyện với ông chủ Mục như vậy, đúng là không sợ chết!”

Trần Hưng Hải phất tay ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh: “Mang thằng nhóc kia tới đây!”

Lão ta vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ lập tức vọt tới chỗ Dương Thanh.


Lạc Bân lạnh giọng quát: “Tôi xem ai dám?”

Ngay sau đó, vệ sĩ của ông ta cũng chạy lên trước mặt Dương Thanh ngăn cản.


“Các cậu cũng lên đi!”

Mục Đông Phong ra lệnh cho vệ sĩ của mình.


Bảy, tám tên vệ sĩ bao vây đám người Dương Thanh ở giữa.


Lạc Bân chỉ dẫn theo bốn vệ sĩ, hoàn toàn không đủ sức bảo vệ bọn họ.


Thấy vậy, mọi người đều kinh hãi.


Trịnh Mỹ Linh vừa bị Dương Thanh tát bay dữ tợn nhìn theo, sự thù hận của cô ta đối với anh đã quá lớn.


Đối với cô ta, chỉ khi thấy anh chết cô ta mới buông bỏ được nỗi hận này.


Không chỉ vậy, đám người nhà họ Châu cũng lạnh lùng chứng kiến.


Nhất là Châu Ngọc Thúy, ánh mắt của bà ta vô cùng hưng phấn.


Bà ta đợi ngày này rất lâu rồi.
Chỉ cần Dương Thanh không còn, bà ta có thể quay trở lại dinh thự Vân Phong, hưởng thụ cuộc sống xa hoa.



“Các người thật to gan, dám đối phó cậu Thanh!”

Tô Thành Vũ cười lạnh nói.
Ông ta chợt cảm thấy chờ mong, nếu đám người này biết được thân phận thật sự của Dương Thanh sẽ có phản ứng gì?

Lạc Bân đưa mắt nhìn ông ta, cũng có chung suy nghĩ.


Bọn họ biết rõ có Dương Thanh ở đây, không ai làm được gì họ.


Chỉ sợ sau hôm nay, Châu Thành sẽ phải thay máu toàn bộ.


“Tô Thành Vũ, cậu đừng quên đây là Châu Thành, không phải nơi cậu có thể giương oai đâu!”

Trần Hưng Hải tức giận quát, hai mắt đỏ bừng nhìn Lạc Bân: “Còn cậu cũng chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà mà thôi, thực sự nghĩ mình có quyền có thế, muốn diệt nhà họ Trần thì diệt hay sao?”

“Đánh ba thằng này một trận nhừ tử cho tao!”

Mục Đông Phong lười nhiều lời, dứt khoát ra lệnh đánh người.


“Vèo!”

Đúng lúc này, một bóng người chợt lao tới.


Sau khi một tên vệ sĩ của nhà họ Mục bị đánh bay, bóng người mang theo khí thế kinh người xuất hiện.


“Tiền, Tiền Bưu!”

Trông thấy người đứng chắn trước Dương Thanh, có người sợ hãi hét lớn.


Tối qua Trần Hưng Hải và Mục Đông Phong đã gặp Tiền Bưu ở nhà hàng Bắc Viên Xuân.


Không ngờ hôm nay lại gặp được ông ta ở đây.


Sắc mặt của cả hai lập tức nghiêm trọng.


Tiền Bưu cầm dao, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng, chẳng khác nào Thần Chết.


“Ai dám bước thêm một bước, thì chết!”

Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc như tiếng máy móc chậm rãi vang lên.



Nhiệt độ cả sảnh cũng bị hạ xuống, khiến người ta không khỏi rùng mình.


Đối với đám chủ gia tộc Châu Thành, Tiền Bưu chính là hóa thân của ác ma.
Bởi vì không ít chủ gia tộc giàu có đã chết dưới tay ông ta.


Trong mắt Trần Hưng Hải xuất hiện sự e sợ.


Tối hôm qua lão ta không suy nghĩ quá nhiều, nhưng giờ đây thấy Dương Thanh, Lạc Bân và Tiền Bưu đều xuất hiện khiến lão ta có dự cảm không lành.


Đầu tiên là tin đồn nhà họ Dương của Châu Thành bị diệt là do người thần bí sau lưng Tiền Bưu gây nên.


Sau đó Lạc Bân tiếp quản tập đoàn Thành Hà.


Tối hôm qua Tiền Bưu bảo vệ Dương Thanh vô cùng kín kẽ.


Hôm nay cũng như vậy.


Thậm chí đến cả Lạc Bân còn phải kính cẩn với Dương Thanh, cung kính gọi anh là cậu Thanh.


Tô Thành Vũ, chủ của một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải cũng cung kính với anh.


Lão ta biết vừa rồi Tô Thành Vũ dẫn Tô San tới là để xin lỗi mình.


Nhưng khi phát hiện Dương Thanh cũng có mặt, ông ta lập tức thay đổi thái độ.


Thậm chí vì bảo vệ Dương Thanh không ngại tuyên chiến với toàn bộ Châu Thành.


“Chẳng lẽ Dương Thanh chính là ông lớn phía sau Tiền Bưu, người hủy diệt nhà họ Dương trong một đêm và cho Lạc Bân tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Dương sao?”

Trần Hưng Hải chợt nảy ra suy nghĩ này, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.


Chỉ như vậy mới giải thích được lý do một người trẻ tuổi có thể khiến nhiều ông lớn ủng hộ như vậy.


“Rốt cuộc mày là ai?”

Trần Hưng Hải quyết định hỏi thẳng.


Dương Thanh mỉm cười hỏi ngược lại: “Ông nghĩ sao?”

Câu trả lời khiến Trần Hưng Hải càng chắc chắn suy đoán của mình.


“Tiền Bưu, chỉ cần cậu chịu đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu gấp đôi những gì cậu ta cho cậu!”


Mục Đông Phong nghiến răng nghiến lợi nói.


Ông ta nghĩ chỉ cần không có Tiền Bưu, cho dù Dương Thanh có Tô Thành Vũ và Lạc Bân trợ giúp cũng khó thoát được cái chết.


Tiền Bưu lạnh lùng nhìn ông ta, không hề do dự đáp: “Ông không xứng!”

Ba chữ ngắn ngủi hoàn toàn chọc giận Mục Đông Phong.


“Tôi cho cậu đi theo là phúc của cậu!”

Mục Đông Phong nổi trận lôi đình nói: “Nếu cậu đã muốn chết, tôi cho cậu toại nguyện!”

Dứt lời, một tên vệ sĩ sau lưng ông ta chợt rút một khẩu súng Colt khỏi áo vest nhắm bắn Tiền Bưu.


“Á…”

Thấy vệ sĩ của Mục Đông Phong rút súng, mọi người có mặt sợ hãi gào thét ầm ĩ.


“Cho cậu thêm một cơ hội, theo tôi, hoặc là chết!”

Mục Đông Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiền Bưu.


Dường như chỉ cần Tiền Bưu từ chối sẽ lập tức đi đời.


“Mục Đông Phong, cậu đúng là to gan lớn mật!”

Trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói giận dữ bỗng nhiên vang lên.


Ngoài cửa xuất hiện bốn người.


Ba ông già đầu tóc bạc phơ và một cô gái chừng hai mươi tuổi.


“Con mẹ nó các người là ai mà dám chõ mõm vào chuyện của ông chủ Mục?”

Một chủ gia tộc của Châu Thành giận dữ hét lên với ông già vừa lên tiếng.


“Khốn kiếp, sao ông dám mắng ông chủ Hàn?”

Mục Đông Phong sợ suýt tè ra quần, xông lên đánh chủ gia tộc kia một trận.


“Con mẹ nó ai bảo cậu rút súng ra? Mau cất vào đi!”

Sau đó, ông ta lại mắng chửi tên vệ sĩ đang cầm súng.


- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi