CHIẾN THẦN Ở RỂ

Chương 2656:

Thượng Quan Hoàng và Thượng Quan Phó nhanh chóng chạy tới nơi ở của Dương Thanh.

Nhưng lần này, Thượng Quan Phó đóng vai cao thủ của Hoàng tộc, chỉ mặc một bộ quần áo màu đen, đeo mặt nạ đứng sau lưng Thượng Quan Hoàng. Người ta chỉ cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người lão ta.

“Hoàng Chủ tìm tôi có việc gì sao?”

Dương Thanh thấy Thượng Quan Hoàng tới, sắc mặt bình tĩnh nhìn Thượng Quan Phó đứng sau lưng Thượng Quan Hoàng.

Hiện giờ anh vẫn chưa khôi phục tu vi, không thể cảm giác được khí tức võ thuật trên người lão ta, nhưng anh có thể xác định cao thủ đeo mặt nạ mặc đồ đen này rất mạnh.

Tuy anh không cảm nhận được khí tức, nhưng lại cảm giác được sự nguy hiểm toát ra từ người Thượng Quan Phó.

Thượng Quan Hoàng lạnh lùng nhìn Dương Thanh, đột nhiên lên tiếng: “Lý Giang Hùng vừa tới nói một vài lời không liên quan rồi đi mất. Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi thấy có vẻ ông ta rất sốt ruột”.

“Ngoài ra còn một chuyện nữa, tôi nghĩ có thể liên quan tới nhà họ Lý”.

Dương Thanh lạnh nhạt đáp: “Hoàng Chủ cứ nói thẳng, tôi xin rửa tai lắng nghe!”

“Được!”

Thượng Quan Hoàng gật đầu, nghiêm nghị nói: “Chuyện còn lại là tôi vừa nhận được tin tức, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc Thượng Quan tên Lý Thái Bạch đột nhiên mất tích, hiện giờ sống không thấy người, chết không thấy xác”.

“Đúng rồi, tôi còn phải nói cho cậu Thanh biết một chuyện. Hơn năm mươi năm về trước, Lý Thái Bạch đã đi theo tôi. Từ lâu tôi đã điều tra được, ông ta từng là người nhà họ Lý trước khi đi theo tôi”.

“Tôi tìm cậu để hỏi, liệu cậu có biết Lý Thái Bạch đang ở đâu không?”

Trước khi Thượng Quan Hoàng tới, Dương Thanh đã đoán trước được có lẽ lão ta sẽ tới hỏi mình chuyện này. Nhưng anh không ngờ Lý Thái Bạch lại là người nhà họ Lý.

Thượng Quan Hoàng còn kể sáng sớm Lý Giang Hùng tới tìm lão ta nói vài chuyện vặt vãnh, không thể không khiến Dương Thanh hoài nghi Lý Thái Bạch là quân cờ được nhà họ Lý sắp đặt bên người lão ta.

“Hoàng Chủ, ông tới hỏi một kẻ bị phế như tôi cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc nhà ông ở đâu, hình như ông coi trọng tôi quá rồi đấy?”

Dương Thanh cười nhạt nói: “Hay là Hoàng Chủ nghi ngờ chuyện tôi mất đi tu vi? Thế nên ông mới cho rằng Lý Thái Bạch mất tích có liên quan tới tôi?”

“Ông nhắc tới chuyện Lý Thái Bạch từng là người nhà họ Lý chắc là muốn nói Lý Thái Bạch có khả năng bị tôi giết nhỉ? Tôi đoán ông ta có thể là một quân cờ của nhà họ Lý, bọn họ bảo ông ta giết tôi, kết quả lại bị tôi giết người giết khẩu?”

“Vậy nên Hoàng Chủ tới tìm tôi là để thăm dò rốt cuộc tôi có thật sự bị phế võ công hay không? Hoàng Chủ thấy tôi nói có đúng không?”

Thượng Quan Hoàng thầm kinh hãi, bởi vì Dương Thanh đã nói trúng tim đen của lão ta.

Nểu lão ta biết trước Lý Thái Bạch là người nhà họ Lý mà vẫn cho đi theo, đương nhiên lão ta phải biết Lý Thái Bạch không làm gì được ở Hoàng tộc.

Lão ta không hề có bao nhiêu tình cảm với một người như vậy, nên dù Lý Thái Bạch thật sự bị giết cũng chẳng sao. Lão ta tự mình tới tìm Dương Thanh chẳng qua là để xác nhận, anh đã khôi phục thực lực hay chưa.

Thượng Quan Hoàng im lặng một lúc lâu mới bình thản nói: “Không thể không thừa nhận cậu rất thông minh, đoán trúng phóc suy nghĩ của tôi. Vậy thì cậu Thanh hãy nói thật cho tôi biết, hiện giờ cậu đã khôi phục võ công chưa?”

Dương Thanh cười nhạt một tiếng: “Hoàng Chủ nghĩ sao?”

Thương Quan Hoàng lắc đầu: “Tôi thật sự không biết nên mới tới tìm cậu. Mong cậu Thanh giải đáp giúp tôi”.

Dương Thanh lắc đầu cười: “Hoàng Chủ nghĩ tôi bị phế tức là tôi đã bị phế. Nếu Hoàng Chủ cho rằng không phải, vậy tất nhiên không phải”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi