CHIẾN THẦN Ở RỂ



Dứt lời, Tần Y dứt khoát quay lưng rời đi.


Trông theo bóng lưng Tần Y, vẻ mặt của Tần Phi càng thêm dữ tợn: “Con đàn bà chết tiệt, tao nhất định sẽ bắt mày trả giá đắt”.


Cụ Tần bảo anh ta tới xin Tần Y giúp đỡ, kết quả anh ta còn không bước được vào cánh cửa của tập đoàn Nhạn Thanh, thậm chí còn bị Dương Thanh sỉ nhục, bị bảo vệ đánh cho một trận.
Mãi mới đợi đượi Tần Y, cô ta lại bảo tìm cô ta cũng vô dụng.


Tần Phi lớn đến chừng này vẫn chưa từng bị áp bức và lăng nhục như vậy, thậm chí còn nảy sinh ý muốn giết người.


Anh ta chưa về tới nhà đã có người gọi điện thoại tới.
Vừa mới ấn nghe máy, anh ta đã nghe thấy giọng nói của cụ Tần: “Xử lý chuyện đó tới đâu rồi?”

“Cháu xin lỗi ông nội, khiến ông thất vọng rồi!”, Tần Phi cắn răng nói.


Tần Phi vừa nói xong đã nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ ở đầu dây bên kia.


“Tôi bảo anh cầu xin nó thuyết phục nhà họ Tô, anh là thằng ăn hại sao? Tôi đã dạy cả cách làm cho anh rồi mà vẫn không làm xong chuyện.
Tôi còn phải đút tận mồm anh mới được à? Đồ ngu xuẩn!”, cụ Tần giận dữ rống lên.


Gương mặt Tần Phi bừng bừng lửa giận, hôm nay anh ta đã nín nhịn quá nhiều nhục nhã rồi, vậy mà giờ đây đến cả ông nội cũng mắng chửi anh ta.


Tuy tức giận nhưng anh ta cũng không dám tỏ thái độ gì, vì bây giờ cả nhà họ Tần đều nằm trong tay cụ Tần mà.


“Ông nội, cháu đã làm theo lời ông dặn rồi.
Nhưng con điếm Tần Y kia không chịu giúp, ngược lại còn đổ hết sang thằng vô dụng Dương Thanh kia, nói đồ nhà họ Tô đưa tới không phải lễ hỏi mà là quà cảm ơn cho Dương Thanh.
Làm sao có thể như vậy được chứ?”, Tần Phi đè nén lửa giận nói.


“Chắc chắn là thái độ của anh không thành khẩn nên Tần Y mới không chịu.
Nếu hôm nay không thuyết phục được Tần Y, anh đừng có vác mặt về”, cụ Tần bực bội quát.


Sau khi cúp máy, điện thoại bàn ở văn phòng của cụ Tần lại reo lên.
Lão ta vội vàng nhấc máy, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chủ tịch Tần, hôm nay đã là hạn chót mà các ông vẫn chưa trả hết nợ.
Nếu đã vậy hãy chờ nhận đơn kiện từ phía luật sư của chúng tôi đi!”

“Trưởng phòng Ngưu, xin ông… tút… tút…”

Đối phương không thèm đợi cụ Tần giải thích, chỉ gọi điện thông báo một câu rồi lập tức cúp máy.



Sắc mặt cụ Tần trở nên trắng bệch.
Giờ đây, lão ta mới ý thức được nhà họ Tần đã đến đường cùng.
Kỳ hạn trả nợ ngân hàng đã tới, nguy cơ vẫn chưa được giải quyết.


“Chuẩn bị xe!”, lão ta chợt nổi giận gầm lên.


Hai mươi phút sau, một chiếc xe Audi A8 màu đen đỗ lại trước cổng biệt thự của nhà họ Tần.


Cụ Tần đích thân tới khiến Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy cực kỳ bối rối, còn tưởng lão ta đến đuổi bọn họ đi.


“Bố tới đây có chuyện gì?”, Tần Đại Dũng căng thẳng hỏi.


Nhưng phản ứng của cụ Tần lại khiến ông ta kinh sợ: “Đại Dũng, mấy năm nay nhà họ Tần đã đối xử tệ bạc với con, ngày mai con hãy tới tập đoàn Tần Thị làm việc đi, bố vẫn luôn để dành vị trí phó tổng giám đốc cho con!”

Nghe vậy, Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy đều rất kích động.


“Bố, bố nói thật sao? Bố muốn cho Đại Dũng về tập đoàn Tần Thị làm việc thật sao?”, Châu Ngọc Thúy lắp bắp hỏi.


Cụ Tần tỏ ra hiền từ, cười nói: “Đương nhiên là thật.
Bố già từng này tuổi đầu rồi còn gạt các con làm gì? Với cả tòa biệt thự này đã cũ quá rồi, các con hãy dọn tới trang viên nhà chúng ta đi.
Bố sẽ cho các con một tòa biệt thự riêng”.


Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy đều ngỡ như mình đang nằm mơ.
Cụ Tần không chỉ đích thân tới thăm mà còn muốn Tần Đại Dũng về làm phó tổng giám đốc của công ty, đã vậy còn bảo bọn họ dọn vào trang viên nhà họ Tần.


Trang viên nhà họ Tần được xây dựng riêng cho nhà họ Tần trong suốt mấy chục năm qua.
Bên trong trang viên có mười mấy ngôi biệt thự, ngoại trừ gia đình Tần Đại Dũng, tất cả các gia đình thuộc dòng chính của nhà họ Tần đều sống ở đây.


Còn biệt thự của nhà họ Tần này đã quá cũ nát rồi.


“Cảm ơn bố! Cảm ơn bố!”, Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy cảm ơn rối rít.


“Thanh Tâm và Y Y đâu?”, cụ Tần đột nhiên hỏi.


Tần Đại Dũng thở dài nói: “Từ sau khi chúng con bị đuổi khỏi gia tộc, ngày nào Thanh Tâm cũng ra ngoài tìm việc, bây giờ vẫn chưa về nhà.

Còn Y Y chắc là sắp tan làm rồi”.


“Yên tâm đi, mai cứ bảo Thanh Tâm về công ty, bố đã sắp xếp cho con bé một chức vụ cao rồi”.


Cụ Tần cười nói, chợt trông thấy Tiêu Tiêu đang rụt rè trốn ở đầu cầu thang.
Lão ta mỉm cười hỏi: “Cô bé này là con gái của Thanh Tâm đúng không?”

“Tiêu Tiêu, mau ra chào cụ nội”, Châu Ngọc Thúy vội vàng vẫy tay với Tiêu Tiêu.


Tiêu Tiêu chưa từng gặp mặt cụ Tần, chỉ rúc đầu trong lòng Châu Ngọc Thúy, lí nhí nói: “Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ.
Cháu không quen ông ấy”.


Nghe vậy, Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy đều giật mình thon thót, sợ chọc giận cụ Tần.
Châu Ngọc Thúy quát lớn: “Ông ấy là cụ nội, không phải người lạ.
Cháu mau gọi đi!”

Tiêu Tiêu ấm ức không chịu lên tiếng.


Châu Ngọc Thúy cả giận nói: “Nếu cháu không chịu gọi cụ nội, bây giờ bà sẽ nhốt cháu vào phòng tối”.


“Mẹ! Mẹ định làm gì?”

Tần Thanh Tâm vừa về đến cổng đã nghe thấy Châu Ngọc Thúy dọa Tiêu Tiêu, lập tức giận dữ hét lên.


“Mẹ ơi!”

Tiêu Tiêu vội vàng chạy nhào vào lòng Tần Thanh Tâm, nức nở nói: “Mẹ ơi, con nghe lời mẹ không nói chuyện với người lạ.
Nhưng bà nội vẫn muốn nhốt con vào phòng tối”.


Tần Thanh Tâm vờ như không nhìn thấy cụ Tần, bình tĩnh nói: “Tiêu Tiêu làm rất đúng.
Không được nói chuyện với người lạ”.


“Thanh Tâm, con nói vớ vẩn gì đấy? Ông ấy là ông nội con, sao con lại nói là người lạ?”, Châu Ngọc Thúy tựa như gà mái xù lông, chỉ muốn xông lên đánh cô.


Tần Thanh Tâm châm chọc nói: “Con đã bị đuổi khỏi gia tộc, làm gì còn ông nội nào? Tiêu Tiêu, chúng ta về phòng đi”.



Dứt lời, cô liền bế Tiêu Tiêu rời đi, không thèm nhìn cụ Tần lấy một cái.


Cụ Tần cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, gượng gạo nở nụ cười: “Thanh Tâm, ông nội biết sai rồi.
Hôm nay ông đến là để xin lỗi gia đình cháu, hi vọng cháu có thể tha thứ cho ông.
Ngày mai cháu hãy về công ty đi!”

Tần Thanh Tâm đang định lên tầng chợt dừng bước, hai mắt đỏ bừng.
Nỗi uất ức dâng trào trong lòng khiến cô muốn bật khóc.


Mặc dù nói không muốn trở về nhưng dù sao cũng đã ở trong gia tộc lâu như vậy, cô vẫn cảm thấy không nỡ.


Thế nhưng, cụ Tần quá nhẫn tâm.


Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng quỳ dưới mưa ngày hôm đó, trái tim Tần Thanh Tâm lập tức lạnh xuống.
Cô cười lạnh nói: “Cả đời này tôi cũng sẽ không trở về nhà họ Tần!”

Dứt lời, cô ôm Tiêu Tiêu trở về phòng mình.


“Xin bố đừng giận, chúng con nhất định sẽ thuyết phục được con bé Tâm”, Châu Ngọc Thúy vội vàng nói.


Cụ Tần không hề tỏ ra tức giận, chỉ thở dài thườn thượt: “Không trách con bé, chỉ vì bố kỳ vọng vào con bé quá nhiều, đối xử quá nghiêm khắc nên mới thành ra như vậy.
Tất cả đều là lỗi của bố”.


“Bố đừng nói vậy, bố là trưởng bối, con bé là phận con cháu, con bé phải nghe lời bố”, Tần Đại Dũng cũng không đành lòng, an ủi lão ta.


Từ đầu đến cuối cụ Tần chỉ đóng vai một người già yếu thế, không hề nhắc tới chuyện tìm Tần Y nhờ giúp đỡ, chỉ trò chuyện bình thường với Châu Ngọc Thúy và Tần Đại Dũng.


Cho đến khi màn đêm buông xuống, Tần Y mới trở về.


“Y Y, sao giờ con mới chịu về?”, Châu Ngọc Thúy trách móc.


Trước đó bà ta đã định gọi điện cho Tần Y nhưng lại bị cụ Tần ngăn lại.


“Sao ông lại tới đây?”, Tần Y không trả lời mà nhìn về phía cụ Tần.


Cụ Tần vừa trông thấy Tần Y liền đứng bật dậy, hai mắt đỏ ửng: “Y Y, ông nội sai rồi.
Mấy năm nay ông có lỗi với gia đình cháu.
Hôm nay ông tới để xin lỗi, mong cháu có thể tha thứ cho ông!”

Nếu không phải Tần Phi đã tới công ty tìm mình, có lẽ Tần Y sẽ cảm động màn biểu diễn này của cụ Tần.


Nhìn cụ Tần như sắp khóc đến nơi, Tần Y chỉ cảm thấy buồn nôn.



“Không hổ là hai ông cháu, cách làm việc chẳng khác gì nhau.
Cháu trai vừa thất bại, ông nội liền ra mặt.
Nếu cho hai ông cháu các người đi đóng phim có lẽ còn giành được giải Oscar nữa đấy”, Tần Y thẳng thắn chế giễu.


“Tần Y, con đang nói gì vậy?”, Châu Ngọc Thúy lập tức nổi giận.


Đến cả Tần Đại Dũng cũng không nhìn nổi nữa, tức giận quát lớn: “Ông nội đã đích thân tới xin lỗi, phận con cháu như con còn muốn ông ấy phải làm thế nào?”

Tần Y không bực bội, cô ta nhìn chằm chằm bố mẹ hỏi: “Nếu con đoán không lầm, ông ta đã nói muốn chúng ta trở về gia tộc, đồng thời còn chuẩn bị cho chúng ta những chức vụ cao trong công ty, có đúng không?”

“Ý con là gì?”, Tần Đại Dũng cũng nghe ra có điều không đúng.


Sắc mặt cụ Tần cực kỳ không tự nhiên, thế nhưng vẫn giả bộ thành khẩn: “Y Y, cháu hiểu lầm ông nội quá nhiều”.


“Được rồi, tôi cũng không phải khán giả, đừng diễn nữa, có gì nói thẳng đi.
Tôi không thích quanh co lòng vòng”, Tần Y tỏ vẻ mất kiên nhẫn.


Cụ Tần cũng không cảm thấy xấu hổ, mếu máo nói: “Y Y, nếu cháu không giúp nhà họ Tần, nhà họ Tần sẽ bị hủy mất.
Coi như ông nội cầu xin cháu, cháu hãy xin nhà họ Tô tha cho nhà họ Tần được không?”

Nghe thấy lão ta nói vậy, Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy đều sợ ngây người.


Mặc dù bọn họ muốn trở về gia tộc nhưng cũng không phải kẻ ngu, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Cụ Tần của hiện giờ khác hoàn toàn với lão ta thường ngày.


Nếu bây giờ bọn họ vẫn chưa hiểu được thì thật sự là ngu không để đâu cho hết.


Tần Thanh Tâm vẫn luôn chú ý tới tình hình ở dưới tầng, cũng đã hiểu ra lý do khiến cụ Tần phải tự mình tới xin lỗi.
Thì ra lão ta chỉ muốn lợi dụng Tần Y, làm gì có chân thành gì ở đây chứ, toàn là lừa bịp cả thôi.


“Hừ!”

Tần Y cười lạnh một tiếng: “Các người coi trọng tôi quá rồi.
Nhà họ Tô có địa vị như thế nào, tôi là cái thá gì chứ? Ông cảm thấy nếu tôi đi tìm người nhà họ Tô, bọn họ sẽ nể mặt tôi sao?”

“Không phải chủ tịch Tô đã tặng sính lễ tới rồi sao? Bây giờ cháu chính là mợ chủ nhà họ Tô rồi, lẽ nào cháu đi thuyết phục mà bọn họ không nể mặt cháu sao?”, cụ Tần hỏi.


“Sai rồi! Các người đều sai cả rồi!”

Tần Y bật khóc nức nở: “Chủ tịch Tô không hề có con trai, sao có thể tặng sính lễ cho tôi?”

- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi