CHIẾN THẦN Ở RỂ



"Cậu Thanh!"

Ngải Lâm nhìn thấy bóng người đứng chắn trước mặt mình thì kinh ngạc kêu lên.


"Dương Thanh!"

Mạnh Thiên Kiêu kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Thanh.


Đến lúc này, ông ta mới nhớ ra, khi Ngải Lâm vừa nhìn thấy ông ta đã hỏi có phải cậu Thanh phái ông ta tới đón cô ấy không.


Hóa ra “cậu Thanh” mà Ngải Lâm nhắc tới chính là Dương Thanh!

"Chị không sao chứ?"

Dương Thanh xoay người lại nhìn Ngải Lâm hỏi.


Ngải Lâm lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Nếu cậu tới chậm một giây thôi, có thể chị sẽ có sao đấy”.


"Không phải chị nói mười giờ máy bay mới hạ cánh à?"

Dương Thanh nhìn đồng hồ cười nói: "Lúc này mới chín giờ năm mươi!"

Ngải Lâm bất đắc dĩ giang tay ra: "Chị cũng đâu có cách nào, máy bay hạ cánh sớm”.


Mạnh Thiên Kiêu thấy Dương Thanh và Ngải Lâm cười nói với nhau thì mặt cũng tái mét, trong lòng rất tức giận.


Hôm qua, sau khi Dương Thanh giẫm nát hai tay của Mạnh Huy và rời đi, ông ta đã đưa Mạnh Huy đi chữa trị khắp nơi, kết quả không có một bác sĩ nào có thể chữa được.


Sáng nay bác sĩ Vương kia lại nói cho ông ta biết, có lẽ Ngải Lâm có thể chữa được tay cho Mạnh Huy, nên trong lòng ông ta lại cháy lên hi vọng.


Thậm chí ông ta đã bắt đầu thu xếp để Mạnh Huy có thể quay về nhà họ Mạnh.


Nhưng hôm nay, ông ta chợt phát hiện ra bác sĩ duy nhất có thể chữa hai tay cho con trai mình lại là bạn tốt của Dương Thanh.


Chuyện này làm ông ta đột nhiên thấy tuyệt vọng.



"Đi thôi!"

Sau khi hai người chào hỏi xong, Dương Thanh định dẫn Ngải Lâm tới bệnh viện.


"Chờ đã!"

Giọng nói của Mạnh Thiên Kiêu đột nhiên vang lên phía sau hai người: "Dương Thanh, cậu bảo bạn cậu chữa cho con trai tôi, ân oán giữa cậu và nhà họ Mạnh sẽ được xóa bỏ!"

Hôm qua, Dương Thanh mạnh mẽ xông vào nhà họ Mạnh.
Sau đó, các gia tộc quyền thế lớn ở tỉnh Giang Bình đồng loạt đến nhà họ Mạnh.
Thậm chí ngay cả nhà họ Hàn cũng khai chiến với nhà họ Mạnh vì Dương Thanh.


Chuyện này chính là sỉ nhục cực lớn đối với nhà họ Mạnh.


Cho dù hôm qua bọn họ thỏa hiệp với Dương Thanh, nhưng điều này không có nghĩa là nhà họ Mạnh sẽ chịu để yên.


Bây giờ, Mạnh Thiên Kiêu nói rõ, chỉ cần Ngải Lâm có thể chữa trị cho Mạnh Huy thì sẽ bỏ qua ân oán này.


Nhưng Dương Thanh nào có sợ nhà họ Mạnh trả thù.


Dương Thanh chợt dừng lại và xoay người nhìn về phía Mạnh Thiên Kiêu, híp mắt nói: "Chính tôi đã giẫm phế hai cánh tay của con trai ông.
Bây giờ, ông lại tìm bạn của tôi nhờ chữa trị cho con trai ông.
Ông nghĩ tôi sẽ chấp nhận chắc?"

"Dương Thanh, cậu đừng quá đáng!"

"Tôi thừa nhận cậu rất mạnh, cũng có rất nhiều người bằng lòng vì cậu mà khai chiến với nhà họ Mạnh”.


"Nhưng… vậy thì sao chứ? Nhà họ Mạnh tôi là gia tộc quyền thế nhất tỉnh, sao có thể sợ khai chiến được?"

"Cho dù thật sự phải khai chiến, cậu có thể bảo đảm những gia tộc khai chiến với nhà họ Mạnh vì cậu có thể thắng được à?"

"Nhà họ Mạnh tôi có thể đứng vững ở tỉnh lỵ nhiều năm như vậy thì phải có gốc rễ sâu tới mức nào? Chúng tôi cũng kết giao với không ít gia tộc.
Nếu thật sự phải khai chiến, còn chưa biết ai sống ai chết đâu!"

Mạnh Thiên Kiêu đỏ mắt, nghiến răng nói: "Chỉ cần bạn cậu bằng lòng chữa trị hai tay cho con trai tôi, tất cả ân oán đều sẽ chấm dứt!"


Ông ta được đặt tên là Thiên Kiêu đã chứng tỏ Mạnh Hồng Nghiệp rất kỳ vọng vào ông ta.


Mạnh Thiên Kiêu thật sự là nhân vật xuất sắc của nhà họ Mạnh.
Chỉ là ông ta quá tự tin, thể hiện ra hết sự sắc bén của mình.


Những lời ông ta nói rất đúng trọng tâm.
Dương Thanh cũng không nghi ngờ, nếu thật sự khai chiến sẽ có rất nhiều gia tộc giúp đỡ nhà họ Mạnh.


Nhưng vậy thì sao?

Những gia tộc kia không phải là chỗ dựa của anh!

"Từ hôm nay, tôi không cho phép bất kỳ người nhà họ Mạnh nào xuất hiện trong Giang Hải, bằng không… giết!"

Ánh mắt Dương Thanh lạnh dần: "Ngoài ra, tất cả sản nghiệp của nhà họ Mạnh đều không được phép xuất hiện ở Giang Hải.
Trong vòng ba ngày, sản nghiệp của nhà họ Mạnh đều phải biến mất!"

"Chỉ cần bốn mươi phút là đủ đi từ Giang Hải đến tỉnh lỵ.
Tôi cho ông một giờ.
Sau một giờ, nếu ông còn chưa rời đi thì sẽ vĩnh viễn ở lại Giang Hải!"

Dương Thanh vừa nói dứt lời đã dẫn theo Ngải Lâm rời đi.


Còn lại Mạnh Thiên Kiêu đang vô cùng tức giận.
Ông ta không thể nào ngờ được Dương Thanh lại dám cấm người nhà họ Mạnh xuất hiện trong Giang Hải.


"Tôi muốn xem thử cậu sẽ làm cho sản nghiệp nhà họ Mạnh tôi biến mất khỏi Giang Hải trong vòng ba ngày thế nào!"

Mạnh Thiên Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói.


Chỉ là trong lòng ông ta vẫn mơ hồ có chút bất an.
Nhìn dáng vẻ Dương Thanh không giống như đang phô trương thanh thế.


Ông ta biết rõ, có Dương Thanh ở đó, Ngải Lâm sẽ không chữa trị cho Mạnh Huy.
Vì vậy ông ta dứt khoát xoay người rời đi.



"Không ngờ chiến thần oai phong ở biên giới phía Bắc lại có lúc nhân từ với kẻ địch như vậy”.


Ngải Lâm ngồi ở ghế phụ, cười híp mắt nhìn Dương Thanh đang lái xe.


Tất nhiên Dương Thanh hiểu rõ ý của cô ấy.
Nếu như ở biên giới phía Bắc, từ trước đến nay Dương Thanh luôn đuổi tận giết tuyệt kẻ địch.


Nhưng bây giờ, Dương Thanh chỉ đánh cho hai tay Mạnh Huy tàn phế, lại còn không giết Mạnh Thiên Kiêu.


"Trước kia là ở trên chiến trường, gặp địch giết địch là chuyện rất bình thường.
Nhưng bây giờ, em đã quay về với cuộc sống bình thường, tất nhiên không thể nói giết là giết được”.


Dương Thanh cay đắng lắc đầu, mỉm cười nói: "Lại nói, bọn họ chỉ là một gia tộc giàu có ở tỉnh lỵ, còn chưa xứng để làm kẻ địch của em!"

Cô ấy nhớ tới những chuyện gặp phải khi dẫn dắt đội y tế ở biên giới phía Bắc năm đó, đến bây giờ vẫn thấy sợ.


"Cậu thật sự rời khỏi biên giới phía Bắc à?", Ngải Lâm đột nhiên hỏi.


Dương Thanh hơi buồn bã, gật đầu nói: "Bây giờ biên giới phía Bắc đã trở thành thành trì vô địch trong việc giữ thành, có em hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa!"

"Em về vì bọn họ sao?", Ngải Lâm hỏi.


Dương Thanh cũng không che giấu, chợt cong môi cười hạnh phúc nói: "Em đã nợ bọn họ quá nhiều rồi, chỉ có thể dùng cả quãng đời còn lại để bầu bạn thôi!"

Bọn họ tất nhiên là Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.


Ngải Lâm hỏi: "Chắc vợ em đẹp lắm nhỉ? Con gái em hẳn cũng vô cùng đáng yêu!"

Dương Thanh gật đầu và hạnh phúc nói: "Em tin rồi chị cũng sẽ thích bọn họ”.


Nhìn Dương Thanh tươi cười vui vẻ khi nhắc tới vợ con Ngải Lâm đã biết bây giờ anh rất hạnh phúc.


Hai mươi phút sau, hai người tới bệnh viện Nhân Dân Giang Hải.


Viện trưởng của bệnh viện dẫn theo các lãnh đạo cao cấp trong bệnh viện ra cổng đón Ngải Lâm.


Cho dù Ngải Lâm mới có ba mươi tuổi nhưng đã nổi tiếng cả trong và ngoài nước.


Đặc biệt cô ấy còn được xem là người dẫn đầu trong lĩnh vực y học.

Với địa vị của Ngải Lâm trong giới y học, đương nhiên là cô ấy sẽ rất được kính trọng.


"Chào mừng chuyên gia Ngải Lâm đến bệnh viện Nhân Dân Giang Hải chỉ đạo công tác! Hoan nghênh hoan nghênh!"

Viện trưởng kích động nắm tay Ngải Lâm nói.


Ngải Lâm mỉm cười: "Viện trưởng khách sáo rồi!"

"Việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật của bà Lục Văn Tĩnh thế nào rồi?"

Ngải Lâm vội hỏi.


Lục Văn Tĩnh chính là mẹ của Hạ Hà.
Cô ấy vội tới bệnh viện chính là sợ bỏ lỡ ca phẫu thuật.


Viện trưởng vội vàng nói: "Chuyên gia Ngải Lâm cứ yên tâm.
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng theo đúng căn dặn của cô rồi.
Chỉ chờ nguồn thận đến là chúng ta có thể bắt đầu phẫu thuật!"

"Được, vậy tôi đi thay quần áo rồi đi thăm bệnh nhân”.


Ngải Lâm luôn vô cùng nghiêm túc và thận trọng trong công việc.
Cô ấy không hề trì hoãn, thậm chí chẳng có thời gian uống hớp nước đã tiến vào trạng thái làm việc.


Dương Thanh chẳng biết phải làm sao.
Sau khi cô gái này được dẫn vào bệnh viện thì hình như chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.


"Anh Thanh, chị Lâm đâu?"

Ngải Lâm vừa rời đi, một người vạm vỡ đã chạy tới bên cạnh Dương Thanh.


"Xem cái nết của cậu kìa!"

Dương Thanh buồn cười nói: "Lần này, nếu cậu còn không nắm chắc cơ hội thì chị Lâm sẽ thật sự đi lấy chồng đấy!"

"Cái gì? Chị Lâm sắp lấy chồng à?"

Mã Siêu quá kích động nên lớn tiếng hỏi, nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người.


- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi