CHIẾN THẦN Ở RỂ



Dương Thanh cười hì hì, đi theo Ngải Lâm, bỏ lại Mã Siêu vẫn còn đỏ mặt đứng đó.


Thời gian này bởi vì việc của Tần Đại Dũng mà nhiều lúc phải nhờ Hạ Hà chăm sóc Tiêu Tiêu.


Vì thế đương nhiên Dương Thanh cũng rất quan tâm đến chuyện của bà Hạ.


Trước đó Dương Thanh đã giao toàn bộ kết quả chẩn trị của bà Hạ cho Ngải Lâm xem.


Ngải Lâm cũng biết rõ tình trạng bệnh của bà Hạ, lần này cô ấy tới đây chỉ là muốn tìm hiểu thêm về tình trạng của bà ta.


Sau khi kiểm tra một hồi Ngải Lâm gật đầu, rất hài lòng nói: "Bệnh của dì rất ổn định, điều kiện phẫu thuật cũng rất tốt, bây giờ chỉ cần thả lỏng tinh thần, đợi khi thận được đưa đến, chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật ngay!"

"Cảm ơn cô, bác sĩ!"

Bà Hạ vui mừng nói.


Bà ta hoàn toàn không ngờ bệnh của mình vẫn còn cơ hội chữa khỏi.


Mấy năm nay bởi vì bà ta bị chứng nhiễm trùng đường tiết niệu mà không làm việc được, hết thảy mọi thứ đều dựa vào Hạ Hà, cho nên bà ta luôn cảm thấy mắc nợ Hạ Hà quá nhiều.


Bây giờ sắp được làm phẫu thuật, đương nhiên bà ta rất kích động, bởi vì đợi sau khi bà khỏi bệnh, bà ta sẽ có thể kiếm tiền nuôi gia đình với Hạ Hà.


Trải qua bốn tiếng làm phẫu thuật, cuối cùng Ngải Lâm cũng bước ra khỏi phòng giải phẫu, cô ấy uể oải nói: "Ca phẫu thuật rất thành công!"


Lúc Hạ Hà nghe được câu này, mừng đến rơi nước mắt, cô ta nhìn Dương Thanh nói: "Dương Thanh, cảm ơn anh!"

Đương nhiên Dương Thanh cũng rất vui mừng, bởi vì mình đã giúp được mẹ của cô gái hiền lành này.


"Chuyên gia Ngải Lâm đúng là thiên tài, quan trọng hơn là cô ấy mới ba mươi tuổi!"

"Đúng vậy, nhất là dáng vẻ thong dong, bình tĩnh trong suốt quá trình làm phẫu thuật cũng như các kỹ thuật cầm đao, khâu vết thương tinh chuẩn kia, tất cả đều khiến người khác thấy thán phục!"

"Nói thừa, chuyên gia Ngải Lâm là chuyên gia nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực y học, là nhân vật thiên tài báu vật cấp quốc gia đấy".


"Nếu tôi có con trai, nhất định sẽ bảo nó theo đuổi chuyên gia Ngải Lâm!"

Ngải Lâm đã rời đi rất lâu nhưng sau lưng vẫn còn truyền tới giọng nói khâm phục của rất nhiều bác sĩ.


Ngải Lâm chỉ thay bộ đồ giải phẫu sau đó liền bảo Dương Thanh dẫn cô ấy đi thăm Tần Đại Dũng.


Cô ấy vừa tới đã bận rộn làm phẫu thuật cho mẹ của Hạ Hà, lúc này mới rảnh rỗi.


"Chúng ta ăn cơm trước đi, sau khi ăn cơm xong tới thăm ông ấy cũng được!"

Mã Siêu hơi đau lòng nhìn Ngải Lâm nói.


Bắt đầu từ lúc mười một giờ trưa Ngải Lâm đã làm phẫu thuật cho tới ba giờ chiều mới kết thúc, ngay cả một ngụm nước cô ấy còn chưa kịp uống, chứ đừng nói đến chuyện ăn cơm.


Dương Thanh hơi hài lòng nhìn Mã Siêu, Ngải Lâm cũng bất ngờ, dường như cô ấy không ngờ Mã Siêu hũ nút lại cũng học được cách quan tâm người khác.


"Đi thôi, em đã đặt bàn ăn rồi.
Chúng ta đi ăn cơm trước, đợi cơm nước xong rồi hẵng đi thăm bố vợ em".


Dương Thanh cười nói, không đợi Ngải Lâm trả lời, anh đã dẫn đầu đi trước.


Anh biết rõ một khi Ngải Lâm tiến vào trạng thái làm việc, hoàn toàn có thể miêu tả bằng hai từ “điên cuồng”.
Nếu bây giờ bảo cô ấy chữa bệnh cho Tần Đại Dũng, sợ là sẽ đến giờ cơm tối mất.


Ba người đến nhà hàng Nam Uyển Hương đối diện với bệnh viện.


Thời gian này mỗi khi Dương Thanh đến bệnh viện, anh đều mua cơm ở đây vào bệnh viện, thức ăn ở nơi này cũng khá ngon.


"Chị Lâm, em muốn hỏi thăm một chút, sau khi Lục Văn Tĩnh thay thận, bà ta có thể sống được bao lâu nữa?", Dương Thanh bỗng hỏi.


"Tỷ lệ sống sót một năm sau khi ghép thận là 95,2%, tỷ lệ sống được ba năm sau ghép thận là 85,3%, năm năm là 74,2% và mười năm là 59,1%.
Yếu tố ảnh hưởng chính đến sự sống còn của ca ghép thận là sự đào thải mãn tính".



Ngải Lâm nói: "Tạm thời chưa thể chắc chắn bà ta có thể sống được bao lâu.
Nhưng tình trạng của Lục Văn Tĩnh cũng khá tốt, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hẳn là bà ta có thể sống khoảng mười năm nữa".


Dương Thần gật đầu, tuy chỉ sống được khoảng mười năm nữa nhưng đối với Lục Văn Tĩnh đã là một kết cục tốt nhất rồi.


Thức ăn được dọn lên rất nhanh.


Ngải Lâm quả thật rất đói, cô ấy ăn hết một bát cơm lớn.


Lúc ăn gần xong, Dương Thanh bỗng hỏi: "Chị Lâm, lúc trước chị nói gia đình bảo chị đi xem mắt, chuyện này là sao?"

Mã Siêu từ nãy giờ vẫn im như thóc, vừa nghe Dương Thanh nhắc đến chuyện này liền vểnh tai lên nghe.


"Chị đã ba mươi rồi.
Nếu không kết hôn, chị sẽ trở thành bà cô già thật đấy".


"Thật ra trước kia chị dẫn đoàn y tế đến biên giới phía Bắc là vì tránh người nhà thúc giục việc kết hôn, kể cả lần này ra nước ngoài làm nhiệm vụ cứu trợ y tế toàn cầu cũng là để tránh né".


"Chờ lần này trở về, sẽ không còn đường trốn tránh nữa.
Có có lẽ chị nên gả vào nhà họ Hoàng theo nguyện vọng của gia đình".


Ngải Lâm chua xót nói, trong mắt toát lên vẻ xót xa: "Có lẽ, đây là nỗi khổ của những người được sinh ra trong những gia tộc lớn, không có tự do, hết thảy mọi thứ đều phải nghe theo sự sắp đặt của gia đình".


"Nhà họ Hoàng? Là nhà họ Hoàng - một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô sao?", Dương Thanh cau mày hỏi.


Ngải Lâm gật đầu: "Đời thứ ba của nhà họ Hoàng, có một người cũng ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, gia tộc muốn chị gả cho anh ta".



"Nhà họ Ngải dựa vào đâu mà sắp xếp việc hôn nhân của chị?"

Mã Siêu vẫn luôn im lặng nãy giờ lúc này đứng bật dậy, giận dữ nói.


Nhất thời có rất nhiều người nhìn về bên này.


Dương Thanh và Ngải Lâm cũng cực kỳ ngạc nhiên, bọn họ không ngờ anh ta lại phản ứng mạnh như vậy.


"Xin lỗi!"

Mã Siêu bỗng hoàn hồn, vội vàng nói xin lỗi rồi ngồi xuống lại, sau đó rót cho mình một ly trà uống ừng ực hết ly.


"Thật ra gia tộc đã đối xử với chị rất tốt, những gia tộc khác, lớp con cháu mới hai mươi mấy tuổi đã sắp xếp việc hôn nhân rồi.
Nói ra, chị còn hời được mấy năm tự do".


Ngải Lâm cười mỉa mai nói: "Hơn nữa, chị đã ba mươi tuổi rồi, đã qua độ tuổi kết hôn từ lâu, nếu chị vẫn không lấy chồng thì chắc sẽ ở giá tới già đấy".


"Ai nói không có người nào muốn lấy chị chứ?"

Mã Siêu hơi kích động, mặt đỏ như gấc nhìn Ngải Lâm ấp a ấp úng, khẽ nói: "Tôi lấy!"

- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi