CHIẾN THẦN Ở RỂ



Không khí trong phòng tiệc lặng ngắt như tờ.


Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Mã Siêu, ai cũng rất kinh ngạc.


Cháu trai trưởng nhà họ Vương, chủ nhà họ Vương tương lai đã bị giết chết!

Ngay trong ngày vui của nhà họ Vương, ngay tại nơi tổ chức đám cưới!

Sao lại thế được?

Sao cậu ta dám làm vậy?

Chẳng lẽ cậu ta không biết, nhà họ Vương và nhà họ Ngải bắt tay nhau sẽ có sức mạnh khủng khiếp cỡ nào à?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều đã tràn đầy khiếp sợ.


Mã Siêu giết Vương Hải xong, giống như chẳng có chuyện gì nhấc một bình trà ngon rót đầy cho Dương Thanh, rồi lại cung kính ngồi xuống bên cạnh anh.


Mọi người nín thở chứng kiến cảnh tượng ấy.


Cho đến giờ phút này, bọn họ mới nhận ra, người thanh niên từ đầu tới giờ vẫn ngồi yên ở đó, không nói một lời, chỉ thong thả uống trà mới chủ của Mã Siêu.


Nếu không phải được cậu ta cho phép, sao cấp dưới dám giết người nhà họ Vương ngay trong đám cưới này?

Nhưng người có thể khiến một cao thủ tầm cỡ như Mã Siêu cam lòng làm tay sai sẽ là một người tầm thường sao?

Từ bao giờ Yến Đô lại có một thanh niên có thân phận ghê gớm tới vậy?

Đám khách mời ở đây đều chắc mẩm Dương Thanh là cậu ấm của một gia tộc nào đó.


Thậm chí có người còn hoài nghi Dương Thanh là con ngoài giá thú của một trong tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô.


"Con tôi!"

Một tiếng gào thảm thiết bỗng vang lên, kéo mọi người hoàn hồn trở lại.


Một gã đàn ông trung niên mặc vest, trước ngực gắn hoa tươi đang lảo đảo chạy tới.



Người này vừa gọi Vương Hải là con, thân phận của ông ta không cần nói cũng biết.


Ông ta là Vương Hồng Hiền, con trưởng của chủ nhà họ Vương, bố của Vương Hải!

Hôm nay là ngày một đứa con khác của ông ta kết hôn với Ngải Lâm.


Nhưng hôn lễ của một đứa con lại biến thành tang lễ của đứa còn lại.


Một ngày vui buồn lẫn lộn!

"Mày...
Mày dám giết con tao!"

"Mày sẽ phải chết, tao muốn mày phải chết thật thảm!"

"Tao muốn uống máu mày, ăn thịt mày!"

Vương Hồng Hiền ôm thi thể Vương Hải, nghiến răng ken két nói, giọng điệu vô cùng thê lương, trên mặt tràn ngập thù hận ngút trời.


Nếu có thể, ông ta sẽ không hề do dự giết chết Mã Siêu, báo thù cho con trai mình.


Dương Thanh dám chắc nếu mình và Mã Siêu chỉ là người bình thường, Vương Hồng Hiền thực sự sẽ làm vậy.


Lúc này ánh mắt Vương Hồng Hiền đã tràn ngập sát khí.


Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Dương Thanh và Mã Siêu đã chết bao nhiêu lần rồi.


Từ đầu tới giờ, Dương Thanh chỉ ngồi yên tại chỗ như một kẻ ngoài cuộc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, sau đó Mã Siêu sẽ lập tức rót đầy cho anh.


Hôm nay anh tới đây chỉ để làm chỗ dựa cho Mã Siêu và Ngải Lâm.
Chuyện Mã Siêu có thể ứng phó được, anh sẽ không đứng ra.


"Thằng oắt kia, rốt cuộc cậu là ai?"

"Dám liều lĩnh giết người ngay trong đám cưới của nhà họ Vương và nhà họ Ngải chúng tôi.
Hai người các cậu định đối chọi với hai gia tộc bọn tôi đấy à?"

"Nếu hôm nay các cậu không giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi khỏi khách sạn Đế Đô nửa bước!"


Lúc này, một người đàn ông trung niên đứng lên, trước ngực cũng cài hoa tươi, sắc mặt uy nghiêm nhìn Dương Thanh và Mã Siêu.


Ông ta nói "nhà họ Ngải chúng tôi", chứng tỏ là người nhà họ Ngải, trước ngực có cài hoa, vậy chỉ có thể là bố của Ngải Lâm, Ngải Minh Húc!

Nếu bây giờ ông ta không đứng ra, hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng.


Ông ta không dám đắc tội nhà họ Hoàng đứng sau nhà họ Vương.


Nếu người nhà họ Vương nói thế, Mã Siêu đã giết quách ông ta rồi.
Thế nhưng ông ta lại là Ngải Minh Húc, bố của Ngải Lâm.


Mã Siêu muốn cưới Ngải Lâm thì nhất định phải được Ngải Minh Húc cho phép.


Mã Siêu bỗng cúi đầu, không có can đảm đối mặt với Ngải Minh Húc.
Ông ta thoáng nghi hoặc.


Hình như gã ma đầu giết người không chớp mắt kia có vẻ sợ mình?

Có phải ảo giác không nhỉ?

Đương nhiên không phải!

Đúng lúc này, dưới ánh mắt của bao người, Dương Thanh chậm rãi đứng lên, bình thản nhìn Ngải Minh Húc.


"Hôm nay tôi đến đây thay mặt người anh em của tôi là Mã Siêu đến hỏi cưới con gái bác Ngải!"

Dương Thanh cao giọng nói: "Mong bác Ngải có thể tác thành cuộc hôn nhân của cậu ấy với Ngải Lâm!"

Anh vừa dứt lời, khắp chốn lập tức xôn xao.


Ngay cả Ngải Minh Húc cũng trợn tròn mắt.


"Cái gì? Cậu ta muốn hỏi cưới con gái của Ngải Minh Húc?"

"Nhưng Ngải Minh Húc chỉ có một cô con gái là chuyên gia y học tên Ngải Lâm, người hôm nay sẽ được gả vào nhà họ Vương".



"Chẳng trách bọn họ lại muốn gây sự, thì ra là vì cô ấy".


...


Bốn phía đều râm ran bàn tán, sắc mặt của đám người nhà họ Vương đều trở nên khó coi.


Người nhà họ Ngải cũng xấu hổ không kém.


Dương Thanh nói muốn thay mặt Mã Siêu hỏi cưới không chỉ xúc phạm tới nhà họ Vương mà còn vả mặt nhà họ Ngải.


Nếu chuyện này không thể giải quyết thích đáng, nhà họ Vương nhất định sẽ ghi thù nhà họ Ngải.


Mà chỗ dựa của nhà họ Vương chính là nhà họ Hoàng.


Nghĩ vậy, sắc mặt Ngải Minh Húc càng xám xịt.


"Cậu đang nói bậy bạ gì thế hả? Hôm nay là ngày cưới của con gái tôi, cậu đang muốn khiêu khích chúng tôi đấy à?"

Ngải Minh Húc nheo mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh, lạnh lùng chất vấn.


Không đợi Dương Thanh đáp lời, Mã Siêu đã ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ngải Minh Húc, nghiêm túc nói: "Thưa bác, chúng cháu không có ý khiêu khích ai, chúng cháu thực sự muốn hỏi cưới Ngải Lâm, hi vọng bác có thể đồng ý cho cháu cưới Ngải Lâm".


Thái độ của Mã Siêu cực kì thành khẩn, anh ta khẳng định mình rất yêu Ngải Lâm.


Thời gian gần đây qua lại với nhau nhiều, anh ta cũng biết trong lòng Ngải Lâm có mình.


Vì Ngải Lâm, anh ta có thể chịu đựng tất cả!

Ngải Minh Húc là bố của Ngải Lâm, anh ta không dám chống đối, lại càng không thể dùng vũ lực.


"Hừ!"

Ngải Minh Húc cười lạnh nói: "Thật buồn cười! Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cậu, cậu lại nói muốn hỏi cưới con gái tôi? Cậu thực sự cho rằng tôi sẽ tin cậu sao? Các người đến đây để gây sự đúng không?”

"Ranh con, nói năng cho cẩn thận, kẻo họa từ miệng mà ra đấy!"

"Cậu dám giết người nhà họ Vương ngay trong ngày vui của con gái tôi, nhất định phải cho nhà họ Vương một câu trả lời thỏa đáng.
Nếu không, nhà họ Ngải cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"

Thái độ của Ngải Minh Húc rất rõ ràng, ông ta đang phủi sạch quan hệ với Mã Siêu.



Đồng thời, ông ta cũng đang nói với nhà họ Vương, ông ta không quen biết Mã Siêu, cũng sẽ không chấp nhận lời hỏi cưới của Mã Siêu.


Ngược lại, ông ta sẽ giúp đỡ nhà họ Vương đối phó hai thanh niên kia.


Sắc mặt Mã Siêu vô cùng khó coi.
Anh ta chân thành nói: "Thưa bác, cháu và Ngải Lâm thật lòng yêu nhau, xin bác cho cháu một cơ hội!"

"Đừng có nói bậy nói bạ! Con gái tôi chưa từng yêu đương với ai, sao cậu dám nói mình là người yêu của nó?"

Ngải Minh Húc lập tức nổi trận lôi đình, vung tay lên: "Người đâu, bắt thằng ranh con này lại cho tôi!"

Ông ta vừa dứt lời, vài gã đàn ông cao lớn lập tức xông tới bao vây Mã Siêu.


Dương Thanh chỉ hơi nhíu mày, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Ngải Minh Húc: "Ông không phân biệt phải trái đã đòi bắt người anh em của tôi, ông đã hỏi ý tôi chưa?"

"Cậu là cái thá gì mà nghĩ mình có tư cách nhúng tay vào chuyện của nhà họ Ngải?"

Ngải Minh Húc cả giận, nói: "Nếu cậu dám lắm điều, đừng trách tôi không khách sáo!"

"Tôi muốn xem ông định không khách sáo với tôi thế nào!"

Khí thế trên người Dương Thanh đột nhiên tăng vọt.
Anh lạnh lùng nhìn Ngải Minh Húc.


Anh vốn không muốn dùng vũ lực với người nhà họ Ngải.
Nhưng nếu bọn họ không quan tâm đến hạnh phúc cả đời của Ngải Lâm, cố tình ép cô ấy lấy người nhà họ Vương...


Vậy thì, anh không ngại cho nhà họ Ngải nếm chút đau khổ.


Ngải Minh Húc bị khí thế trên người Dương Thanh làm cho sững sờ.


Nhà họ Vương biết thân phận của Dương Thanh, cũng biết rõ mục đích chủ yếu của đám cưới hôm nay, nhưng nhà họ Ngải lại không hề biết gì.


Người nhà họ Ngải chỉ biết rằng, nhà họ Hoàng yêu cầu nhà họ Vương tới hỏi cưới Ngải Lâm.
Bọn họ không dám trái ý nhà họ Hoàng nên mới vội vàng tổ chức đám cưới như thế.


"Nhãi ranh, đây là thái độ tới hỏi cưới của cậu à?"

Ngải Minh Húc cả giận nói: "Uy hiếp tôi ngay trước mặt mọi người?"

Ông ta vừa dứt lời, đã có vài người đàn ông mặc vest đi giày da khiêng theo mấy chiếc rương đi tới.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi