CHIẾN THẦN Ở RỂ



Lời Vương Hổ vừa nói đã chứng minh, ba gã xạ thủ kia bị tiêu diệt rồi.


"Để tôi xem nào!"

Ngải Xuyên chạy tới nhìn vào kính viễn vọng.
Kiếm Hiệp Hay

Chỉ chốc lát sau, lão ta đã đặt kính xuống, đi về chỗ của nhà họ Ngải, gương mặt già nua chưa từng lộ vẻ sợ hãi đã trở nên ngây dại.


"Nhà họ Vương còn chuẩn bị chiêu gì để đối phó với tôi nữa?", Dương Thanh bỗng lớn tiếng hỏi.


Lời anh nói hệt như tiếng sét nổ vang bên tai mỗi người.


Nhất là người nhà họ Vương, ai nấy đều lạnh run cả người.


Người nhà họ Ngải cũng thấp thỏm lo sợ nhìn Dương Thanh.


"Bịch!"

Vương Hổ bỗng quỳ xuống, vẻ mặt kinh hoàng: "Cậu Thanh, nhà họ Vương tôi biết sai rồi, tất cả đều do nhà họ Hoàng ép chúng tôi.
Nếu không sao chúng tôi dám ra tay với cậu?"

"Xin cậu rộng lượng tha cho nhà họ Vương một đường sống".



Vương Hổ sợ hãi, tha thiết cầu xin.


Một người có thể ném mấy cây đũa xuyên qua cửa kính giết chết xạ thủ bắn tỉa ở cách đó mấy trăm mét chắc chắn không phải người thường.


Không chỉ nhà họ Vương, ngay cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đều không thể ngăn Dương Thanh giết người.


Hiện giờ, lão ta chỉ có thể thành thật khai báo mong được khoan hồng.


"Nhà họ Hoàng bảo nhà họ Vương kết thông gia với nhà họ Ngải, đồng thời ép chúng tôi phải ra tay với cậu!"

"Nếu chúng tôi không làm, bọn họ sẽ tiêu diệt chúng tôi".


"Tôi cũng vì cứu gia tộc nên đành phải ra tay với cậu Thanh.
Tôi không hề muốn làm như vậy!"

"Cậu Thanh, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, xin cậu tha cho nhà họ Vương tôi lần này!"

Vương Hổ rơi nước mắt, kêu khóc thảm thiết.


Lão ta thật sự sợ rồi, cũng biết nhà họ Vương đã bị nhà họ Hoàng bỏ rơi.


Nếu không thì vì sao chuyện đến nước này mà người nhà họ Hoàng vẫn chưa xuất hiện?

"Tôi đã nói phải xóa sổ nhà họ Vương, sao nhà họ Vương còn có thể sống được?"

Dương Thanh lạnh lùng nói: "Không phải tôi chưa cho các người cơ hội mà do các người không chịu tin tôi!"

"Tôi không phải kẻ thích giết chóc, dựa theo pháp luật của Chiêu Châu, tôi có thể giết sạch chín đời nhà ông!"

"Nhưng nể tình ông bị nhà họ Hoàng lợi dụng, tôi có thể cho nhà họ Vương một đường sống.
Có điều, người đứng đầu nhà họ Vương là ông thì phải chết!"

Dương Thanh đứng lên, lạnh lùng nói.


Vương Hổ hoàn toàn xụi lơ.
Dương Thanh chịu tha cho nhà họ Vương, chỉ giết một mình lão ta đã là ân huệ cực lớn rồi.


"Hi vọng cậu Thanh có thể giữ lời hứa.
Sau khi tôi chết, xin cậu hãy tha cho nhà họ Vương!"

Vương Hổ bỗng thả lỏng, tuy mặt vẫn lộ vẻ không cam lòng.



"Trước giờ anh Thanh luôn nói được làm được.
Nhà họ Vương có tư cách gì khiến anh Thanh phải nói dối?"

Mã Siêu lạnh lùng nói.


Vương Hổ không lên tiếng, chỉ nhìn Dương Thanh chằm chằm.
Ngay sau đó, lão ta cầm một con dao găm sáng loáng đâm vào tim mình.


"Khoan đã!"

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.


Tay Vương Hổ run lên một cái, lưỡi dao dừng ngay trước áo, da thịt không hề bị xây xước.


Trông thấy người tới, toàn thân lão ta run bần bật.


Con ngươi Vương Hổ tràn ngập sát khí.


"Dương Thanh, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Người vừa mới tới cũng dữ tợn nhìn Dương Thanh như muốn giết chết anh.


Dương Thanh vừa thấy ông ta, lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện.


Anh nhếch mép nở nụ cười châm chọc: "Nhà họ Hoàng vừa bãi quyền thừa kế của ông, giờ đã khôi phục quyền thừa kế lại cho ông chưa?"

"Tính ra tôi mất quyền thừa kế là tại cậu, nhưng tôi được khôi phục vị trí người thừa kế ấy cũng là nhờ cậu.

Cậu nói xem, rốt cuộc tôi nên căm hận cậu hay nên biết ơn cậu?"

Hoàng Chung cười híp mắt nói, ánh mắt phức tạp.


Lúc còn ở Giang Hải, ông ta vốn định chiếm đoạt hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương cho gia tộc mình, kết quả lại bị Dương Thanh ấn quỳ trên mặt đất trước bao người.


Chuyện này truyền về Yến Đô, nhà họ Hoàng cho rằng ông ta làm mất mặt gia tộc, không xứng tiếp tục đảm nhiệm vị trí người thừa kế, nên đã thu hồi quyền thừa kế.


Nhưng hôm nay, người thừa kế mới được chọn của nhà họ Hoàng lại bị Dương Thanh dọa sợ đến phát điên, càng không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí người thừa kế.


Vì thế, vị trí ấy lại về tay Hoàng Chung.


"Tôi nghĩ ông nên biết ơn tôi!"

Dương Thanh nheo mắt, cười nói.


"Ha ha ha ha…"

Hoàng Chung bật cười: "Chỉ cần cậu Thanh tha mạng cho ông chủ Vương, tôi sẽ cảm ơn cậu, còn tặng thêm một món quà quý giá!"


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi