CHIẾN THẦN Ở RỂ



Tại gia tộc Vũ Văn, trong phòng họp cỡ lớn.


Lúc này, dòng chính của gia tộc Vũ Văn đã ngồi kín xung quanh bàn họp hình tròn.


Người ngồi ở ghế giữa chính là chủ gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Cao Dương.


Bên trái ông ta là một người trung niên cũng tầm tuổi ông ta.


Còn bên phải Vũ Văn Cao Dương là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, có vẻ u sầu, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.


Bầu không khí trong phòng họp vô cùng ngột ngạt.


"Hôm nay mời mọi người tới đây vì muốn bàn bạc với mọi người chuyện quan trọng này".


Lúc này, Vũ Văn Cao Dương chợt nói.


Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía ông ta.


"Nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp bỗng bắt tay nhau để gây áp lực cho gia tộc Vũ Văn, rất nhiều sản nghiệp dưới trướng chúng ta đang chịu ảnh hưởng rất lớn".


"Hơn nữa ảnh hưởng này vẫn đang mở rộng, ước tính đại khái, lần này tổn thất của gia tộc đã vượt quá 5%!"

"Tôi mời mọi người đến để bàn xem rốt cuộc nên đối phó thế nào, nếu cứ để mặc nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp chèn ép sản nghiệp dưới trướng chúng ta, tổn thất của chúng ta sẽ còn lớn hơn nữa".


Vũ Văn Cao Dương nhìn đám người, trầm giọng nói.



"Chủ gia tộc, hình như chú vẫn giấu một số việc nhỉ?"

Đúng lúc này, người đàn ông bên trái Vũ Văn Cao Dương bỗng nói bằng giọng mỉa mai.


Vũ Văn Cao Dương nhíu mày, nói với vẻ không vui: "Anh có ý gì?"

Người trung niên nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Bân đang ngồi đối diện mình bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi: "Những sản nghiệp mà nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp chèn ép đều do cậu phụ trách đúng không?"

Những người khác đều có vẻ kinh ngạc, tuy họ đã nhận được tin tức, cũng biết sản nghiệp bị chèn ép đều do Vũ Văn Bân phụ trách từ lâu.


Nhưng Vũ Văn Bân là con trai Vũ Văn Cao Dương, còn là người thừa kế gia tộc Vũ Văn, chủ gia tộc tương lai.


Ai dám nói thẳng trước mặt mọi người rằng tổn thất của gia tộc có liên quan tới Vũ Văn Bân chứ?

Chỉ mình người trung niên này dám làm thế, rõ ràng ông ta nhắm vào Vũ Văn Bân.


Nhưng nghĩ đến một tin đồn khác có liên quan tới gia tộc Vũ Văn hôm nay, họ cũng có thể hiểu được.


Người trung niên này không phải ai khác, chính là Vũ Văn Cao Chấn có vợ và đứa con trai duy nhất bị ám sát tối qua, anh họ Vũ Văn Cao Dương.


Bây giờ trong gia tộc Vũ Văn chỉ có hai phe phái này, nhưng suốt bao năm qua, Vũ Văn Cao Chấn chưa bao giờ có ý định tranh giành quyền lực, cũng rất khiêm nhường.


Thế nên Vũ Văn Cao Dương mới có thể nắm quyền ở gia tộc Vũ Văn suốt.


Chỉ trong một đêm, vợ con Vũ Văn Cao Chấn đều bị ám sát, hơn nữa lại có tin đồn là do Vũ Văn Bân làm.
Ông ta đã bị cơn giận làm mất lý trí.


"Bác, bác nói thế hơi quá đáng nhỉ?"

"Đúng là sản nghiệp bị chèn ép đều do tôi phụ trách, nhưng rõ ràng đó là âm mưu nhắm vào tôi, sao bác lại không biết được?"

"Giờ không phải lúc chúng ta đấu đá nội bộ, mà nên nghĩ cách giúp gia tộc Vũ Văn thoát khỏi nguy cơ".


"Đến khi nguy cơ của gia tộc được giải quyết, nếu bác muốn truy cứu trách nhiệm của tôi, tôi cũng không trốn tránh làm gì!"

Vũ Văn Bân đứng lên, nén giận, nói.


Anh ta là người thừa kế gia tộc Vũ Văn nhưng lại bị Vũ Văn Cao Chấn chỉ trích trước mặt mọi người, nếu vẫn không đứng ra, uy danh của anh ta trong gia tộc sẽ bị ảnh hưởng nặng nề mất.


"Vũ Văn Bân nói đúng, rõ ràng đây là âm mưu nhắm vào nó, giờ việc chúng ta cần làm là chung sức đối phó kẻ địch, còn nếu đấu đá nội bộ thì chỉ khiến sức mạnh của gia tộc suy yếu, cho kẻ địch cơ hội lợi dụng mà thôi".


Vũ Văn Cao Dương cũng lên tiếng rồi nói luôn: "Tiếp theo tôi sẽ giao nhiệm vụ, mọi người..."

"Rầm!"

Vũ Văn Cao Dương chưa dứt lời, Vũ Văn Cao Chấn bỗng vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: "Có những việc có thể dễ dàng tha thứ, nhưng có những việc tôi không nhịn được!"

"Chuyện Vũ Văn Bân ám sát vợ con tôi nên giải thích thế nào đây?"

"Nếu cậu không giải thích được, cho dù hôm nay gia tộc Vũ Văn bị tiêu diệt thì tôi cũng không để yên đâu!"


Mắt Vũ Văn Cao Chấn đỏ ngầu, tức giận quát.


Tất cả mọi người đều sững sờ, lần đầu tiên họ thấy Vũ Văn Cao Chấn như thế.


"Vũ Văn Cao Chấn!"

Vũ Văn Cao Dương quát khẽ: "Tôi nói rồi, phải giải quyết kẻ địch bên ngoài trước đã rồi tính sau!"

"Bao năm qua, tôi chưa từng tranh giành với chú, chắc chú tưởng tôi dễ bắt nạt à?"

"Ngay tối qua thôi, vợ con tôi đã bị giết hết!"

"Mọi bằng chứng đều chỉ về phía con trai chú, nhưng chủ gia tộc như chú lại không quan tâm, chẳng lẽ cái chết của vợ con tôi không bằng tổn thất lợi ích của gia tộc à?"

Vũ Văn Cao Chấn giận dữ quát, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự hung tợn.


Vũ Văn Cao Dương hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận, trầm giọng nói: "Không phải chuyện vợ con anh chết không quan trọng, mà bây giờ gia tộc đang bị tấn công về mọi mặt, đang trong tình thế nguy cấp".


"Nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp đã để mắt đến gia tộc Vũ Văn từ lâu, nếu không nhanh chóng giải quyết nguy cơ, có lẽ cả gia tộc Vũ Văn sẽ sụp đổ".


"Người chết đã chết rồi, chúng ta chỉ có thể điều tra rõ sự thật, tìm ra hung thủ để báo thù rửa hận cho họ thôi!"

"Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải vượt qua nguy cơ của gia tộc lần này trước đã, bằng không mọi thứ chỉ là nói mồm!"

"Anh cứ bình tĩnh lại, sau khi giải quyết nguy cơ xong, tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời hợp lý!"

Vũ Văn Cao Dương nghiêm túc nói.


Bây giờ sản nghiệp của gia tộc đã bị ảnh hưởng, nếu không kịp thời ngăn chặn tổn thất, chắc chắn các thành viên trong gia tộc sẽ hoang mang, thậm chí nhân viên ở các sản nghiệp cũng sẽ rời đi nốt.


Khi đó, gia tộc Vũ Văn sẽ chỉ còn lại cái vỏ mà thôi.


"Không được!"

Vũ Văn Cao Chấn kiên định lắc đầu: "Bây giờ chú phải cho tôi câu trả lời luôn, bằng không đừng ai mong được yên lành!"

"Anh..."

Vũ Văn Cao Dương giận dữ chỉ vào Vũ Văn Cao Chấn, không nói nên lời.



Một lúc lâu sau, ông ta mới cắn răng: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Giáng chức Vũ Văn Bân, lập người thừa kế mới!"

Vũ Văn Cao Chấn lạnh lùng nói.


Mọi người đều kinh hãi, không ngờ Vũ Văn Cao Chấn lại ép Vũ Văn Cao Dương lập người thừa kế mới vào lúc này.


Vũ Văn Bân cũng sững sờ rồi nhanh chóng hoàn hồn, tức giận nói: "Bác, bác định cứ thế thu hồi chức vị người thừa kế của tôi à?"

"Chưa bàn tới chuyện cậu có giết vợ con tôi thật không, chỉ bằng phiền phức mà cậu mang lại cho gia tộc bây giờ, chẳng lẽ thu hồi chức vị người thừa kế của cậu có vấn đề gì chắc?"

Vũ Văn Cao Chấn chất vấn.


"Tôi không giết người!"

Vũ Văn Bân giận dữ nói: "Về việc sản nghiệp gia tộc bị chèn ép, rõ ràng đó là âm mưu nhắm vào tôi, ngay cả kẻ ngu cũng hiểu, chẳng lẽ bác không hiểu à?"

Câu nói này đúng là không hề khách khí.


Vũ Văn Cao Chấn cũng không thèm để tâm, lạnh lùng nói: "Cậu đã nói đó là âm mưu nhắm vào cậu, vậy càng chắc chắn rằng nguy cơ mà gia tộc đang gặp phải đều bắt nguồn từ cậu.
Nếu đã vậy, cậu có tư cách gì để đảm nhiệm vị trí người thừa kế chứ?"

Vũ Văn Bân đang định lên tiếng, Vũ Văn Cao Dương đã nói: "Được, tôi đồng ý với anh rằng sẽ thu hồi chức vị người thừa kế của nó!"

Câu nói này của ông ta khiến mọi người sững sờ.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi