CHIẾN THẦN Ở RỂ



Vương Thành không hề do dự, vội vàng gọi điện thoại cho Dương Thanh.


“Cậu dừng lại đi!”, hắn ta đi thẳng vào vấn đề.


“Được!”

Dương Thanh chỉ đáp lại một chữ liền cúp máy.


“Bởi vì mày ngu ngốc, không biết đắc tội phải người nào nên mới gây ra phiền phức lớn cho gia tộc”.


“Bây giờ sự thật bày ra trước mắt, mày vẫn không chịu tin”.


“Mày nói xem, loại người như mày có tư cách tiếp tục làm người thừa kế của gia tộc Vũ Văn nữa không?”

Sau khi cúp máy, Vương Thành châm chọc hỏi Vũ Văn Bân.


Anh ta bị chất vấn liên tiếp, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.


Nhưng anh ta vẫn không chịu tin phiền phức của gia tộc Vũ Văn do Dương Thanh làm, cũng không tin Dương Thanh có thể giải quyết được phiền phức lần này.


“Tất cả đều là trùng hợp mà thôi.
Mày nghĩ lừa được người khác sẽ lừa được cả tao à?”

“Một thằng con riêng bị đuổi khỏi gia tộc, không có gia tộc làm chỗ dựa sao có thể định đoạt chuyện của gia tộc Vũ Văn chỉ bằng một câu nói?”

“Bố tao là chủ nhà Vũ Văn, mẹ tao là người của Hoàng tộc Chiêu Châu, tao sinh ra đã cao quý, một thằng con rơi sánh được với tao chắc?”

Vũ Văn Bân ngạo nghễ chất vấn Vương Thành.



Anh ta quả thực có tư cách kiêu ngạo.
Giống như lời anh ta nói, bố là chủ gia tộc Vũ Văn, mẹ càng cao quý hơn, là người trong Hoàng tộc.


Hoàng tộc Chiêu Châu mới thực sự là hoàng thân quốc thích.


Chủ nhân của Hoàng tộc là người đứng đầu cả một Châu, cả thân phận và địa vị đều cực kỳ cao quý.


Chiêu Châu có tổng cộng năm Châu, tương ứng với năm Hoàng tộc.


Mẹ của Vũ Văn Bân là người của một trong năm Hoàng tộc đó, địa vị cực cao.


Chính vì vậy, anh ta mới có thể vừa ra đời đã được lập làm người thừa kế của gia tộc Vũ Văn.


Vậy nên làm sao Vũ Văn Bân có thể chịu đựng được một đứa con riêng dám định đoạt vận mệnh của anh ta?

Mặc dù Vương Thành không biết thế lực của Dương Thanh là gì nhưng lại mơ hồ cảm thấy anh không hề e ngại Hoàng tộc của Chiêu Châu.


Lúc này, hắn ta vô cùng tin tưởng Dương Thanh, cũng không còn lựa chọn nào khác.


Từ lúc đặt chân vào gia tộc Vũ Văn, ý trời đã định hắn ta phải đối mặt với những chuyện này.


“Mày nói không sai, bố mày là chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, mẹ mày là người của Hoàng tộc Chiêu Châu.
Nhưng tất cả đều là bố mẹ mày tạo ra, liên quan quái gì tới mày?”

“Mày là chàng trai vàng trong làng đầu thai, sinh ra trong một gia đình như vậy.
Nếu không có bố mẹ nâng đỡ, tự mày có làm ra được thành tựu gì không?”

“Một đứa con riêng bị gia tộc trục xuất, không có chỗ dựa gì, bằng vào sức mình trưởng thành như ngày nay, có thể định đoạt số phận của gia tộc Vũ Văn chỉ trong mấy phút ngắn ngủi”.


“Mày nói cho tao biết, một đứa con riêng như thế này, mày lấy gì ra so với người ta?”

“Mày xứng sao?”

Vương Thành phản bác đanh thép, sắc mặt lạnh lùng.


Tất cả mọi người đều im phăng phắc!

Vũ Văn Bân giật mình sửng sốt, bỗng điên cuồng cười phá lên: “Mày nói không sai, nhưng chỉ khi mọi phiền toái của gia tộc Vũ Văn đều do nó gây ra mới đủ chứng minh, nó thực sự có năng lực dùng một câu nói hủy diệt gia tộc Vũ Văn”.


“Nếu không, nó so được với tao sao?”

“Tao sinh ra trong gia đình quyền thế, đây cũng là một phần tạo nên thực lực của tao”.


“Tao được ông trời ưu ái cho điều kiện tốt, tại sao không thể dùng?”

“Chẳng qua mày chỉ đang ghen tỵ và thù ghét với người giàu, người có quyền mà thôi!”

“Tao có bố mẹ quyền thế như vậy đấy, mày làm gì được tao?”

Vũ Văn Bân điên cuồng cười lớn, mặt mày dữ tợn.



Hiện giờ trông anh ta rất đáng sợ.


Vương Thành chỉ cười nhạo một tiếng: “Chắc là không lâu nữa, mày sẽ biết mày chả là cái thá gì trong mắt cậu ấy”.


Hắn ta vừa dứt lời, quản gia già lại xông vào phòng họp, vui sướng báo tin: “Ông chủ, có tin tốt! Nguy cơ của gia tộc biến mất rồi, không biết tại sao giá trị tài sản bị sụt giảm lại đột nhiên tăng vọt.
Với tốc độ tăng trưởng này, chúng ta sẽ nhanh chóng phục hồi như cũ”.


Nghe vậy, tất cả mọi người đều sợ chết khiếp.


Vương Thành không kìm nén cảm xúc nữa, cười như điên: “Vũ Văn Bân, mày còn muốn nói gì nữa không?”

“Còn nhớ tao vừa nói gì không?”

“Cậu ấy dùng sức chính mình đạt được hết thảy.
So với cậu ấy, mày chả là cái thá gì”.


“Thậm chí mày còn chẳng có tư cách so với cậu ấy!”

Vương Thành cười nói, ngôn từ sắc bén.


Mặt mũi Vũ Văn Bân tái nhợt, hai mắt đỏ sậm giận dữ hét: “Không thể nào! Tuyệt đố không thể nào! Sao thằng vô dụng ấy lại làm được? Tất cả chỉ là trùng hợp! Là trùng hợp mà thôi!”

Anh ta gào thét ầm ĩ rồi chạy ra khỏi phòng họp dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người.


Vũ Văn Cao Dương nhắm mắt hồi lâu mới mở ra, nhìn Vương Thành một cách sâu xa: “Cậu bảo với nó, nó muốn gì tôi đều cho được.
Dù nó muốn cái mạng già này của tôi cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào!”

Mọi người nghe xong đều sững sờ.


Vương Thành cũng kinh ngạc.
Hắn ta không biết thù hận giữa Vũ Văn Cao Dương và Dương Thanh ra sao, chỉ biết Dương Thanh có năng lực hủy diệt gia tộc Vũ Văn.


Vũ Văn Cao Dương dừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ mong nó có thể tha cho gia tộc Vũ Văn một con đường sống.
Sai lầm tôi phạm phải, tôi đồng ý trả bằng mọi giá!”

Dứt lời, ông ta quay người rời đi.



Vương Thành nhìn theo bóng lưng của Vũ Văn Cao Dương, chợt cảm thấy dường như lưng ông ta hơi còng xuống.


“Tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy!”

Đến khi bóng dáng Vũ Văn Cao Dương hoàn toàn biến mất, Vương Thành mới lặng lẽ nói.


Cùng lúc đó trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Đô.


Dương Thanh đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt buồn bã.


Không biết tại sao, anh cứ tưởng làm như vậy sẽ thấy vui vẻ.


Bây giờ, Vũ Văn Bân bị tước quyền thừa kế, Vũ Văn Cao Dương cũng thấy hối hận.
Tại sao anh không hề thấy vui?

Đúng lúc này, Vương Thành gọi điện tới.


“Dương Thanh, ông ta bảo tôi chuyển lời cho cậu, cậu muốn gì ông ta cũng cho.
Ông ta sẽ chịu trách nhiệm về sai lầm năm đó”.


“Cậu muốn lấy mạng ông ta lúc nào cũng được”.


“Chỉ mong cậu có thể tha cho gia tộc Vũ Văn một con đường sống!”


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi