CHIẾN THẦN Ở RỂ



Dương Thanh bỏ ngoài tai lời lão ta nói, thái độ vô cùng ngang ngược.


Lần này Vũ Văn Bân bắt cả Tần Đại Dũng và Tần Y.
Nếu không có Tiền Bưu âm thầm bảo vệ, chỉ e Tần Thanh Tâm cũng rơi vào tay anh ta.


Dương Thanh và Tiền Bưu cùng hợp sức khó khăn lắm mới giải quyết được chuyện hôm nay.


Nếu Tần Thanh Tâm thực sự bị Vũ Văn Bân bắt được, dù anh có ba đầu sáu tay cũng không thể cứu được tất cả mọi người.


Anh không muốn chuyện tương tự lại xảy ra một lần nữa.


Vũ Văn Bân hận anh thấu xương, muốn báo thù cũng vô vọng, trừ phi dùng người bên cạnh anh để uy hiếp.


Vậy nên Dương Thanh càng không thể bỏ qua cho anh ta.


“Hừ!”

Lão già mặc sườn xám nam nghe vậy, lạnh giọng nói: “Cậu nghĩ mình có thể cướp được người khỏi tay tôi sao?”

“Xem ra tiền bối muốn bảo vệ Vũ Văn Bân?”


Dương Thanh híp mắt lại, trong mắt lóe lên sát khí nồng đậm.


Hôm nay Vũ Văn Bân bắt buộc phải chết, ai dám ngăn cản đều sẽ là kẻ địch.


Lão già mặc sườn xám nam có khí thế rất mạnh mẽ, tốc độ cũng siêu nhanh, nhưng Dương Thanh không phải kẻ ăn chay.


Nếu hai người thực sự giao đấu, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.


Vũ Văn Bân bị dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn hai người.


“Cậu đi trước đi!”

Lão già mặc sườn xám nam bỗng nhiên quát một tiếng rồi xông tới chặn đường Dương Thanh truy sát Vũ Văn bân.


Vũ Văn Bân sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, mừng rỡ quay người chạy trối chết.


Anh ta không biết lão già này là ai, nhưng lại biết đối phương rất mạnh, là hy vọng sống duy nhất của anh ta.


“Đã vậy, tôi đành phải đắc tội!”

Dương Thanh nheo mắt lại, một luồng khí thế khổng lồ đột nhiên tràn ra khỏi người anh.


Gió rét lạnh thấu xương, suối nước bên cạnh nổi lên vô số gợn sóng.


Vẻ mặt lão già mặc sườn xám nam trở nên nghiêm túc, không dám khinh địch, cũng vội vàng tỏa ra khí thế của mình.


Hai luồng khí thế mạnh mẽ đụng vào nhau, chim chóc xung quanh nháo nhác bay đi.


“Uỳnh!”

Dương Thanh chợt động đậy, tảng đá dưới chân lập tức vỡ nát.


Thân thể của anh hóa thành tàn ảnh nhào về phía lão già mặc sườn xám nam.



Khi còn cách tầm ba, bốn mét, Dương Thanh chợt nhảy lên giơ chân đạp xuống người lão ta.


“Ầm!”

Lão già mặc sườn xám nam bỗng giơ tay nắm chặt cổ chân Dương Thanh, dùng sức hất lên.
Dương Thanh lập tức bị ném bay ra ngoài.


Chỉ là lão ta không hề chú ý tới, giây phút lão ta quẳng Dương Thanh đi, khóe miệng của anh bỗng nhếch lên nở nụ cười châm chọc.


Khi hai chân Dương Thanh chạm đất, chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng, anh đã biến mất ngay tại chỗ, chạy như điên về phía Vũ Văn Bân chạy trốn.


Đến tận lúc này, lão già mặc sườn xám nam mới nhận ra, vừa rồi Dương Thanh cố tình để lão ta đánh.


Anh muốn mượn lực của lão ta để đuổi theo Vũ Văn Bân.


“Nhóc con đừng hòng chạy!”

Lão ta điên cuồng gào lên, cả người như biến thành ngọn gió cấp tốc đuổi theo Dương Thanh.


Mà lúc này, Dương Thanh đã bỏ xa lão ta hơn hai mươi mét.


Mặc dù lão già mặc sườn xám nam có tốc độ cực nhanh, không ngừng thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhưng Dương Thanh cũng đang dần rút ngắn khoảng cách với Vũ Văn Bân.


Vũ Văn Bân đã chạy được hơn trăm mét, vừa hoảng sợ tột độ lại vừa điên cuồng bỏ chạy đã dần kiệt sức, tốc độ đang chậm lại thấy rõ.



Anh ta vừa quay lại nhìn thử đã thấy Dương Thanh sắp đuổi kịp, suýt nữa bị dọa hết hồn, gắng sức chạy thật nhanh.


“Tao rơi từ tầng sáu xuống mà vẫn sống, bây giờ còn có cao thủ trợ giúp, để xem mày định giết tao kiểu gì?”

Mặt mũi Vũ Văn Bân giận dữ, chỉ có thể tự khích lệ mình.
Bản thân anh ta đang cực kỳ sợ hãi.


Nếu bị Dương Thanh đuổi kịp, anh ta chỉ còn một con đường chết.


“Mày có thể chạy thoát được sao?”

Ngay khi Vũ Văn Bân vừa dứt lời, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên truyền đến.


Rõ ràng vừa rồi Dương Thanh còn cách anh ta vài chục mét, giờ đây đã xuất hiện ngay bên cạnh.


Giờ phút này, Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng.


- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi