CHIẾN THẦN Ở RỂ



Đương nhiên Dương Thanh biết cô ấy đang nói tới Châu Ngọc Thúy.


Tần Thanh Tâm cũng nhìn sang.


Trong ánh mắt của hai người, anh chỉ nhìn thấy sự thù ghét và một chút lo lắng.


Chỉ e nỗi đau Châu Ngọc Thúy gây ra cho bọn họ sẽ trở thành bóng ma tâm lý cả đời khó quên.


“Bị cảnh sát bắt đi rồi”, Dương Thanh đáp.


Nghe vậy, hai cô gái thầm thở phào một hơi, lo lắng trong mắt cũng tan biến.


Dương Thanh thấy may mắn vì mình không giết Châu Ngọc Thúy.
Dù sao hai cô gái lương thiện này vẫn coi bà ta là mẹ.


Nếu Dương Thanh giết bà ta, hai người sẽ rất đau lòng.


“Nhưng mà…”

Dương Thanh do dự một hồi, thấy trên mặt hai cô gái không còn lo lắng mới nói tiếp: “Bà ta vốn đang thụ án chung thân, bây giờ có thêm tội bắt cóc, tội chồng lên tội, có lẽ hình phạt sắp tới sẽ là tử hình!”

Nghe vậy, hai cô gái đều sững sờ.


Nhưng bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ là trong mắt vẫn có sự không nỡ.



“Dù bị phán tử hình cũng là do bà ta tự làm tự chịu, không thể trách người khác”.


Một lúc lâu sau, Tần Y mới bình tĩnh nói.


Bề ngoài trông cô ta khá bình tĩnh nhưng hai mắt đã đỏ hoe, khóe mắt rưng rưng.


“Y Y, dù thế nào em vẫn có chị ở bên! Chị sẽ bầu bạn với em cả đời!”

Tần Thanh Tâm cũng rất thương Tần Y, ôm chặt cô ta vào lòng.


“Hu hu…”

Lúc bị Tần Thanh Tâm ôm lấy, Tần Y không thể kìm chế được cảm xúc nữa, bật khóc nức nở.


Tần Thanh Tâm cũng cố nén để mình không khóc thành tiếng, nước mắt giàn giụa.


Dương Thanh khẽ thở dài, trong lòng cũng rất khó chịu.


Nhưng lần này, anh sẽ không mềm lòng nương tay nữa.
Châu Ngọc Thúy bắt buộc phải chịu sự trừng trị của pháp luật, tử hình là kết cục của bà ta.


Một tháng sau, tòa tuyên phạt Châu Ngọc Thúy tội tử hình, lập tức thi hành!

Lần này, Tần Thanh Tâm và Tần Y không khóc nữa.
Bởi vì đây là hình phạt Châu Ngọc Thúy đáng phải chịu.


Dương Thanh tự mình lo liệu tang lễ cho Châu Ngọc Thúy.
Mặc dù không làm quá lớn nhưng đối với bà ta cũng đã rất long trọng rồi.


Vết thương của Tần Đại Dũng dần hồi phục, chỉ còn xương sườn bị đánh gãy vẫn chưa khỏi.


Mọi chuyện đều trở về quỹ đạo bình thường.


Nhưng trong suốt một tháng này, Dương Thanh vẫn luôn canh cánh trong lòng một chuyện.


“Vũ Văn Bân, rốt cuộc mày biết bí mật gì của mẹ tao?”

Dương Thanh khẽ lẩm bẩm.


“Chồng ơi, anh có tâm sự gì à?”

Đêm đến, sau khi dỗ Tiêu Tiêu ngủ say, Tần Thanh Tâm dựa vào vai Dương Thanh, nhỏ giọng hỏi anh.


Mấy ngày gần đây, lúc nào Dương Thanh cũng như người mất hồn, rõ ràng đang có tâm sự gì đó.


“Anh nhớ mẹ rồi”.



Dương Thanh ôm chặt cô gái trong lòng, thấp giọng đáp.


Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Tâm trông thấy Dương Thanh để lộ sự yếu đuối trước mặt cô.


“Có thể kể cho em nghe mẹ là người như thế nào không?”

Tần Thanh Tâm nhẹ nhàng đổi tư thế dễ chịu hơn trong ngực Dương Thanh, lên tiếng hỏi.


Mặc dù cô chưa từng nghe Dương Thanh nhắc tới mẹ anh nhưng cô vẫn luôn tò mò.


“Mẹ anh là một người phụ nữ vừa tốt bụng lại vừa tài giỏi”.


Trong đầu Dương Thanh ngổn ngang suy nghĩ, bắt đầu kể.


“Mẹ tên là Dương Tuyết Nhạn, từng là người đẹp nổi danh Yến Đô.
Nhưng không ai biết mẹ đến từ đâu, dường như mọi chuyện liên quan đến mẹ đều không một ai hay biết”.
Đọc tiếp tại truyện T am l inh nhé.


“Sau đó người đó gặp được mẹ anh, vừa gặp đã yêu”.


“Khi đó mẹ anh cũng không biết người đó đã kết hôn, cũng không biết người đó là ai”.


“Người đó kiên trì rất lâu, cuối cùng cũng theo đuổi được mẹ”.


“Nhưng sau khi mẹ anh biết mình mang thai, bảo người đó cưới mình làm vợ, người đó mới thẳng thắn thừa nhận thân phận với mẹ anh, nói cả chuyện ông ta đã có gia đình”.


“Mẹ anh nghe xong liền muốn bỏ đi.
Nhưng chính lúc ấy, gia tộc Vũ Văn cướp mất tập đoàn Nhạn Thanh do một tay mẹ anh sáng lập!”

“Mẹ không còn một xu dính túi, vì đứa bé trong bụng là anh, buộc phải thỏa hiệp, chỉ có thể cam chịu vào sống trong gia tộc Vũ Văn”.


“Mẹ sống trong đó rất nhiều năm, không có danh phận gì cả, mẹ con anh phải chịu biết bao nhục nhã”.



“Mãi đến năm anh chín tuổi, vợ của người đó sợ anh cướp mất vị trí người thừa kế của con trai bà ta, ép người đó đuổi mẹ con anh ra khỏi gia tộc, thậm chí bắt phải rời khỏi Yến Đô…”

Kể một lần kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Khi Dương Thanh nói xong, Tần Thanh Tâm đã bật khóc từ lâu.


“Không ngờ tuổi thơ của anh lại bi thảm như vậy.
Cả mẹ nữa, số mẹ thật khổ!”

Tần Thanh Tâm ôm chặt Dương Thanh, hai mắt đỏ hoe nói.


Cô đau lòng cho người đàn ông này, cũng đau lòng thay người phụ nữ kiên cường vì con trai mà nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy.


“Mẹ bị ức hiếp như vậy, chẳng lẽ không có nhà ngoại làm chỗ dựa sao?”

Một lúc sau, cảm xúc của Tần Thanh Tâm mới ổn định lại.
Cô nghi hoặc hỏi.


Dương Thanh lắc đầu đáp: “Trong trí nhớ của anh, mẹ chưa từng nhắc tới nhà ngoại.
Cho đến lúc chết cũng chỉ có một mình anh, không còn ai khác canh giữ bên quan tài của bà ấy”.


“Với thân phận và địa vị hiện giờ, chẳng lẽ anh không nghĩ tới chuyện tìm kiếm nhà ngoại của mẹ sao?”, Tần Thanh Tâm lại hỏi.


- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi